Hạ Từ dụi dụi mắt: “Đi học...”
“Đúng rồi, đi học.”
Dì Trương nhanh chóng xử lý đứa nhỏ lười biếng này, đẩy cô vào phòng khách.
Hạ Văn Sơn ngồi trên sofa, đọc báo cáo tài chính.
Hạ Từ chào bố rồi đi đến bàn ăn dùng bữa.
Dì Trương làm một tô mì bò thơm phức, bên trên có trứng chiên giòn, hành lá kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác. Hạ Từ ngoan ngoãn ăn mì, xem ra không kén ăn, dễ nuôi.
Hạ Văn Sơn cười: “Hôm nay là lần đầu tiên con đến trường, bố sẽ đưa con đi. Sau này bố bận, không có cơ hội.”
Hạ Từ vùi đầu ăn mì, lúc rảnh thì vắt ra lời cảm ơn tới bố.
Tốc độ đi học rất nhanh, thời gian vào buổi sáng sớm không được lãng phí.
Mười lăm phút sau, cha con Hạ Văn Sơn đã ngồi trên xe lái đến trường.
Hạ Từ khó chịu day day thái dương.
Hạ Văn Sơn cố gắng hết sức lái xe ổn định và nhanh nhất có thể, chẳng mấy chốc đã đến cổng trường.
Hạ Từ mở cửa, định xuống xe, nhưng Hạ Văn Sơn đã ngăn cô lại.
“Tiểu Từ, ba nghe bảo mẫu nói hôm qua có người tới tìm con.”
Hạ Từ gật đầu.
Hạ Văn Sơn liếc nhìn cổ tay Hạ Từ đang nắm cửa xe, vẫn còn màu xanh tím.
“Đó là anh trai của con, tên Hạ Chu, tính nó hơi nóng nảy, nhưng không phải người xấu, nó có chút hiểu lầm với con, hôm qua ba đã dạy nó một bài học.”
Hạ Từ bày tỏ mình đã hiểu.
Hạ Văn Sơn gật đầu. Mặc dù Hạ Từ không thích nói chuyện, nhưng lại cư xử đúng mực ngoan ngoãn, bình tĩnh xem xét, ông ấy không ghét người con gái này.
Đây là lần đầu tiên Hạ Từ đến một ngôi trường lớn, trước đó vì sức khỏe không tốt nên Hạ Từ đến trường học trên núi chỉ được vài lần. Cô nhớ đó là một nơi rất nhỏ nhưng luôn tràn ngập tiếng cười.
Hạ Văn Sơn đưa Hạ Từ đến gặp giáo viên chủ nhiệm, nói vài câu rồi rời đi.
Chủ nhiệm lớp rất quan tâm đến Hạ Từ, đích thân đưa Hạ Từ vào lớp, giới thiệu mấy câu, sắp xếp một chỗ ngồi gần phía trước.
Buổi sáng có ba tiết học là tiếng Trung, toán và tiếng Anh.
Hạ Từ càng nghe càng rối, càng lúc càng hoa mắt.
Trong tiết tiếng Trung, còn có thể nghe hiểu được, nhưng qua tiết toán, đầu Hạ Từ lập tức ngừng hoạt động.
Cô sẽ không.
Thực sự không.
Một chút cũng không có gì.
Chí mạng nhất là có một tấm bảng đen nhỏ treo ở cuối lớp, trên đó ghi đầy bài tập tối nay.
Đây là lần đầu tiên Hạ Từ biết có một thứ như bài tập về nhà.
Trong giờ nghỉ trưa, các học sinh đều chăm chú làm bài, cô cũng cố gắng viết mấy bài.
…Thật là một thảm họa.
Cô không thích bài tập về nhà.
Không viết.
Cô ném cuốn vở bài tập về nhà vào hộc bàn.
Bạn cùng lớp ở hàng ghế đầu đột nhiên vỗ nhẹ Hạ Từ, chỉ chỉ về phía cửa: “Có người tìm.”
Hạ Từ nhìn về phía cửa như thể sắp được ân xá.
Ở đó có một cô gái trông có vẻ trạc tuổi cô. Đôi má tròn trịa trắng trẻo nhưng không xanh xao ốm yếu như Hạ Từ, rất hồng hào, trông cực kỳ khỏe mạnh. Hàng mi dài rủ xuống càng làm cô bé thêm phần e thẹn.
Cô bé khao khát nhìn Hạ Từ đang đi tới, vẻ mặt có chút lo lắng và bất an.
Cô bé kéo Hạ Từ đến rìa hành lang: “Chị ơi, hôm qua không phải em cố ý không đi, em, em, bọn họ không cho em đi.”