Thang Nguyên chú ý tới, sắc mặt lập tức biến đổi: “Việc này... Không thể đúng không?”
Làm sao có thể thảm như vậy, rơi vào một con chó?
Lâm Gia Niên nâng mặt nạ lên, sờ cằm, do dự nói: “Hệ thống nói danh tính được phân bổ ngẫu nhiên, nên không phải là không thể...”
Con chó dường như nhận ra được ánh mắt kỳ lạ của mọi người, nó chui xuống gầm ghế.
Bà Khương nhanh tay kéo nó ra.
Thang Nguyên ôm nó lên, trìu mến nhìn nó: “Là cậu à? Đồng chí!”
Con chó đá một cước vào mặt Thang Nguyên.
Tống Giai Ngưng nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên ấm áp nói: “Ừm, tôi lại có một suy đoán khác.”
Lâm Gia Niên nhìn cô ấy, tỏ vẻ lắng nghe.
Sắc mặt Tống Giai Ngưng như bị táo bón: “Còn nhớ trước đó tôi bảo chồng tôi là tên khốn không? Tôi mắng hắn là bởi vì trong lúc tôi đang mang thai, hắn lại dám nɠɵạı ŧìиɧ.”
Thang Nguyên vừa định nói tên khốn đó có liên quan gì đến chủ đề hiện tại của bọn họ thì trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.
Lúc tôi đang mang thai, hắn lại dám nɠɵạı ŧìиɧ...
Lúc tôi đang mang thai…
Mang thai!
Thang Nguyên cảm giác như mình đang nằm mơ, lời nói thoát ra khỏi miệng đều nhẹ bay bay: “Cười chết mất.”
Lâm Gia Niên ngơ ra.
Hạ Kỳ vỗ tay hai cái.
Bà Khương đỡ thắt lưng, vuốt vuốt.
Mọi người nhìn vào bụng Tống Giai Ngưng, không nói nên lời.
Tống Giai Ngưng bị nhìn ngại quá, che kín bụng lại: “Hai tháng, tôi đã hẹn với bác sĩ, không đợi nó lớn lên, ngày kia sẽ làm phẫu thuật.”
Nhưng nếu người bị đá vào bụng thực sự là đồng đội thì ca phẫu thuật chắc chắn phải bị hủy bỏ.
Vậy…
Cô ấy tới đây để gϊếŧ kẻ phản diện, kết quả lại sinh ra một đứa con trong game???
Tống Giai Ngưng rùng mình, lạnh sống lưng, linh hồn như muốn nổ tung.
Cô ấy vội vàng túm lấy con chó: “Đây không phải sự thật!”
Con chó: “Gâu gâu gâu!”
Tống Giai Ngưng: “Nhất định là mày!”
Câu Tử: “Gâu gâu gâu!”
Tống Giai Ngưng: “Làm ơn đi!”
Ánh mắt Hà Kỳ đảo quanh bụng của Tống Giai Ngưng và con chó.
Dù kết quả có ra sao thì đối với người đồng đội này, một chữ thảm cũng không nói hết được.
Là một con chó hay là một đứa bé tám tháng nữa mới có thể sinh ra?
Hà Kỳ: “Chúng ta vẫn phải kiểm tra trước đã. Nếu thật sự nó ở trong bụng cô.”
Tống Giai Ngưng tái nhợt ngẩng đầu, ngắt lời anh ta: “Thiếu một đồng đội cũng không sao? Tôi là một người chuyên nghiệp! Một có thể cân hai!”
Thai nhi: …
Thai nhi: Mẹ kiếp.
…
Hôm nay là cuối tuần, không phải ngày đến trường.
Dì Trương dẫn Hạ Từ đi mua quần áo xong, bắt đầu dọn dẹp trong nhà. Hạ Từ thay bộ đồ mới, cầm một chiếc điện thoại di động xa lạ ra khỏi cửa.
Mọi thứ trong thành phố đều khác với nhà ở trong núi. Đường rất rộng, mọi người đi lại rất nhanh.
Hạ Từ mở to đôi mắt tò mò nhìn mọi thứ.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Hạ Từ nhấn nút trả lời, mới phát hiện không phải Hạ Văn Sơn mà là giọng nói của một cô bé non nớt mềm mại.
“X… xin chào, em là Hạ Hứa Nặc, chị có phải là Hạ Từ không?”
Thì ra là con gái nhỏ của bố cô, em gái cô.
Hạ Từ: “Ừm.”
Hạ Hứa Nặc ở đầu bên kia điện thoại ngọt ngào gọi: “Chị ơi. Em biết chị đến Lâm Giang rồi. Làm bài tập về nhà chán quá, em có thể tìm chị chơi không?”