Hạ Từ ngồi ở ghế sau của xe, khó chịu ôm chặt lấy gói đồ nhỏ của mình.
Từ khi sinh ra, cô chưa từng được ngồi xe nhiều lần, chưa bao giờ biết ngồi trên xe lại khó chịu như vậy. Trời đất quay cuồng, cô suýt nữa đã nôn ra món bánh nếp trắng lạnh ngắt trong dạ dày.
Người ngồi ở hàng đầu là cha hờ của cô Hạ Văn Sơn, nhìn vào gương chiếu hậu thấy Hạ Từ mặt mày tái mét thì nhíu mày.
"Chịu đựng một chút, sắp đến nơi rồi."
Hạ Từ còn mặc bộ quần áo do bà ngoại Trương Vĩ may cho cô, trên chiếc áo vải đen tím thêu đầy những hoa văn giống như rắn lại giống như côn trùng. Vòng bạc và vòng ngọc trên tay cô va vào nhau, kêu leng keng, các món đồ trang sức bằng bạc trên tay cô cũng đung đưa.
Không chỉ là cách ăn mặc thu hút sự chú ý của mọi người, mà dáng vẻ của Hạ Từ cũng khác với người thường.
Mặt cô gầy gò trắng bệch một cách bất thường, đôi mắt đen như hố sâu không thấy đáy, mái tóc mỏng manh mềm mại vì mồ hôi lạnh mà dính bết trên khuôn mặt, trông như rong rêu bám vào.
Rõ ràng ở độ tuổi ngây thơ vô hại nhưng Hạ Từ lại khiến người ta thấy khϊếp sợ.
Chiếc xe dừng lại trước cửa một cửa hàng quần áo nhỏ trong thị trấn.
Hạ Từ ghé vào cửa sổ xe hít thở không khí, đôi mắt to vừa trong vừa sáng nhìn Hạ Văn Sơn sải bước đi vào cửa hàng quần áo, tiện tay cầm mấy bộ quần áo và mang đến quầy lễ tân tính tiền.
Thật ra Hạ Từ không phải không có quần áo của người bình thường, cô sống ở một ngôi làng trên núi, cuộc sống hàng ngày không khác gì những đứa trẻ khác. Chỉ là bà ngoại đi rồi, cô mới thay một bộ quần áo thuộc về bộ tộc của mình để đưa tang cho bà ngoại. Hạ Từ cũng đề cập đến việc có nên về nhà thay một bộ quần áo khác rồi cùng Hạ Văn Sơn rời đi.
Chỉ là Hạ Văn Sơn chướng mắt hai chiếc áo sơ mi đã giặt đến trắng bệch của cô.
Ông ta cũng không muốn lãng phí thời gian.
Cho dù chỉ một lát. Còn không bằng một phần mười thời gian mà ông ta cãi nhau với người phụ nữ trong điện thoại kia.
"Mặc vào." Hạ Văn Sơn trở lại xe, đưa quần áo cho Hạ Từ. Nhìn thấy bộ quần áo kia, ông ta sẽ nhớ tới người phụ nữ cố chấp đáng sợ ở sâu trong trí nhớ.
Hạ Văn Sơn chán ghét quay đầu đi, không nhìn Hạ Từ nữa, lái xe đi.
Phía trước xe bỗng nhiên phát ra tiếng vù vù.
Là điện thoại di động của Hạ Văn Sơn vang lên.
"Ba ơi, ba đang ở đâu?" Giọng nói uất ức của một cô gái vang lên từ điện thoại: "Có phải ba đi đón ai đó không? Con thật sự có một người chị sao?"
Hạ Văn Sơn đạp mạnh thắng xe.
"Ai nói với con vậy?"
Cô gái bên kia bắt đầu khóc: "Ba, ba chưa bao giờ gạt con."
Hạ Văn Sơn xoa xoa mi tâm, nói chậm lại: "Hứa Nặc, ngoan. Đây là chuyện của người lớn, con không cần lo."
"Ba, nhưng mẹ rất tức giận, anh trai cũng không ở nhà, con sợ…"
Hạ Văn Sơn dịu dàng an ủi, trở nên cực kỳ kiên nhẫn.
Ông ta một chút cũng không lo lắng những lời mình nói ra sẽ bị Hạ Từ nghe thấy, hoặc là, đổi một cách nghĩ khác, ông ta không có coi Hạ Từ trên xe ra gì cả.
Hạ Từ vừa chậm rãi thay áo khoác, vừa quan sát Hạ Văn Sơn.
Thính lực của cô tốt hơn người bình thường rất nhiều, ngay cả tiếng côn trùng vỗ cánh cũng có thể phân biệt được rõ ràng. Lời nói từ bên kia điện thoại cũng lọt vào tai cô một cách rõ ràng.
Hóa ra ông bố rẻ tiền này còn có cả một gia đình.
Hạ Từ không thấy ngạc nhiên.