Lúc này trong bộ lạc, đã học được cách sử dụng dây leo, cành cây, cỏ và da thú mềm để thắt nút và đan đơn giản.
Nhưng như giỏ mây vô cùng chỉnh tề mà Kỳ Bạch chế tạo ra sau này thì không có.
Mà thông qua việc hôm nay tất cả mọi người đều phải dùng lá cây để vận chuyển thức ăn qua lại có thể thấy, một chiếc giỏ mây có thể đựng được nhiều vật tư hơn sẽ quan trọng đến mức nào.
Hỏi ra mới biết được chiếc giỏ mây này lại là do Kỳ Bạch đan, Dương La kích động đến mức ngón tay cũng hơi run rẩy.
Kỳ Bạch đã bị Dương La và mấy người vây quanh, thế nhưng trong lòng Kỳ Bạch lúc này chỉ có cá nướng chứ không có giỏ mây.
Nhìn Lang Trạch một bên im lặng không nói, Kỳ Bạch lùi lại một bước, đẩy Lang Trạch ra phía trước.
Đan giỏ mây không khó, Lang Trạch lại tận mắt nhìn thấy Kỳ Bạch đan như thế nào, hơn nữa Lang Trạch rõ ràng cũng rất hứng thú với giỏ mây, chỉ là vì thân phận của hắn không thể trực tiếp tiến lên.
Dương La có vẻ hơi không hài lòng với hành động của Kỳ Bạch nhưng Kỳ Bạch liên tục nói rằng mình muốn nướng cá.
Dương La lúc này mới nhìn thấy cá ăn thịt người mà Kỳ Bạch và Lang Trạch mang về, mắt lập tức trợn tròn: "Ta không phải đã nói sông ăn thịt người rất nguy hiểm không cho phép bất kỳ ai lại gần sao, các ngươi tự ý đi bắt cá nếu rơi xuống sông thì phải làm sao, các ngươi sẽ bị ăn sạch cả xương lẫn thịt!"
Kỳ Bạch vội vàng giơ tay đầu hàng, kể lại một lần phương pháp mà hắn và Lang Trạch sử dụng.
Dương La nghe xong sắc mặt mới dịu đi một chút nhưng vẫn cau mày nói: "Sau này những chuyện nguy hiểm như vậy, các ngươi không được hành động đơn độc."
Nhìn bộ dạng này của Kỳ Bạch, Dương La cũng không có cách nào, kí nhiên Lang Trạch đã học được cách đan giỏ, vậy thì để Lang Trạch bắt đầu hướng dẫn cho mọi người.
Kỳ Bạch thì thản nhiên ngồi bên đống lửa, dùng cành cây nhỏ xiên cá ăn thịt người lên, đặt lên lửa bắt đầu nướng.
Hồ Hỏa nghe xong lời miêu tả của Lang Trạch đã không nhịn được, hắn trực tiếp ra khỏi hang động, không lâu sau đã mang về một đống dây leo, có thể thấy hắn chạy tới chạy lui trên đường.
Lang Trạch vừa vặn cũng muốn tự mình thử làm một cái, vừa kể lại theo phương pháp của Kỳ Bạch vừa chậm rãi đan giỏ mây.
Lang Trạch dạy rất nghiêm túc, những người khác học còn say mê hơn, thậm chí không có ai ngửi thấy mùi cá nướng thơm phức trong không khí, ngược lại không ít thú nhân đã vào giấc ngủ đang bập bẹ miệng, giống như đang ăn cá nướng thơm phức trong mơ.
Mà lúc này trong lòng Kỳ Bạch chỉ có cá nướng, da cá đầy mỡ dưới ngọn lửa nướng xèo xèo, vảy cá nhỏ đã không còn mấy, còn thịt cá nạc mỡ xen kẽ thì dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của thịt quả đỏ, không còn chút mùi tanh nào, chỉ còn lại sự kết hợp hoàn hảo giữa mùi cá và mùi quả.
Kỳ Bạch nhìn mỡ cá nhỏ giọt xuống, lặng lẽ nuốt nước bọt.
Quả nhiên "Nguyên liệu cao cấp chỉ cần cách chế biến đơn giản nhất."
Thầy Lý không lừa ta!
Đợi đến khi thịt cá chín, Kỳ Bạch không kịp để nguội, đã cắn một miếng thịt lớn.
Độ giòn của da cá và độ béo ngậy của thịt cá bổ sung cho nhau, Kỳ Bạch lúc này chỉ hận cái lưỡi của mình không tranh khí, không ăn được thức ăn vừa lấy từ trên lửa xuống.
Chưa kịp để Kỳ Bạch phản ứng lại, một con cá đã vào bụng.
Nhìn mọi người vẫn đang bận rộn, Kỳ Bạch lúc này mới như bừng tỉnh, hắn vội vàng nướng thêm hai con nữa.
Lang Trạch đang chuyên tâm đan giỏ mây, đột nhiên một con cá nướng được đưa đến trước mặt hắn, mùi vị này thật sự quá thơm, mà thịt cá vừa vặn ở ngay bên miệng hắn, hắn không nghĩ nhiều liền cắn một miếng.
Vừa mới vào miệng, vị ngọt của thịt cá đã bùng nổ trong miệng, Lang Trạch gần như theo bản năng cúi đầu tìm kiếm con cá nướng đó.Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng cười khẽ bên tai, lúc này mới phát hiện đầu của mình lại theo tay Kỳ Bạch mà duỗi ra rất xa, mà lúc này Kỳ Bạch đang ngồi xổm ở một bên cười tủm tỉm nhìn hắn.
Lang Trạch không khỏi có chút xấu hổ nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra trọng điểm, bởi vì thứ hắn vừa ăn lại chính là cá ăn thịt người vừa mới vớt từ sông ăn thịt người lên, thứ này hắn căn bản không bão bất kỳ hy vọng nào vào hương vị, chỉ cảm thấy có thể lấp đầy bụng một chút là được.
Hắn kinh ngạc nói: "Này... cá ăn thịt người mà lại ngon đến vậy sao?"
Tiếng của Lang Trạch cuối cùng cũng khiến những người khác chú ý, lúc này mọi người mới như bừng tỉnh ngửi thấy mùi cá nướng thơm phức trong không khí.
Chỉ là bình thường cá mà bọn họ nướng ra cũng rất thơm nhưng ăn vào lại không ngon.
Thế nhưng, khi Dương La ăn con cá nướng do chính Kỳ Bạch nướng, không còn nhớ đến sự kiềm chế mà một tư tế dự bị cần có, vỗ đùi quyết đoán nói: "Ngày mai tất cả mọi người cùng đi bắt cá!"