Trời đã sẩm tối, Dương La cuối cùng cũng bắt đầu chỉ huy mọi người chuẩn bị bữa tối.
Đây sẽ là bữa cơm nóng đầu tiên của bọn họ kể từ khi bỏ trốn, thậm chí mỗi người còn có thể chia được một miếng thịt, tất cả mọi người đều rất hăng hái.
Sau buổi chiều mài dũa của chín người Kỳ Bạch, hòn đá hình lõm ban đầu đã có hình dáng của một chiếc nồi đá, mặc dù không được bằng phẳng nhưng đã hoàn toàn có thể sử dụng được.
Hổ Mãnh và Ngưu Dũng cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, chỉ hai người đã khiêng được chiếc nồi đá lên. Đầu tiên, họ khiêng chiếc nồi đá từ trong hang ra ngoài, dùng lá cây rửa sạch trong nước mưa.
Sau đó, họ lại mang chiếc nồi đá đã được rửa sạch đặt lên bậc thang đá vừa được đội săn bắn xếp lên.
Sau khi đặt vững chiếc nồi đá, họ lại dùng những viên đá nhỏ hơn để chèn vào, xếp cỏ khô và cành cây khô dưới đáy chiếc nồi đá, dùng cành cây để nhóm lửa.
Như vậy, một chiếc bếp lò đơn giản đã được hoàn thành.
Hổ Tuyết và Xá Lật là hai đội trưởng trong số ba đội hái lượm còn lại, buổi chiều lúc nào cũng là hai người họ chuẩn bị nguyên liệu, lúc này bếp lò đã làm xong thì tự nhiên là do hai người họ nấu nướng.
Nói là nấu nướng nhưng thực ra chỉ là đổ hết số nước mưa đã được hứng bằng lá cây vào trong nồi, sau đó cho tất cả rau dại đã rửa sạch vào trong nồi.
Hổ Tuyết cầm một cành cây to, chậm rãi khuấy trong nồi, Linh Lật thì lúc nào cũng chú ý không để lửa tắt.
Nhân lúc này, Hầu Nham dẫn theo vài người thú bắt đầu xử lý ba con thỏ rừng và hai con chuột đồng một cách thành thạo.
Việc xử lý lông da đơn giản hơn nhiều so với tưởng tượng của Kỳ Bạch.
Chỉ thấy Hầu Nham dùng dao xương rạch một đường trên chân thỏ, dùng tay nhẹ nhàng tách lông thỏ và thịt thỏ ra, sau khi đã xử lý xong hai chân thỏ, toàn bộ lớp lông thỏ giống như một chiếc túi đựng con thỏ rừng. Hầu Nham dùng sức kéo mạnh lớp lông thỏ xuống dưới, toàn bộ lớp lông thỏ đã được lột ra nguyên vẹn, chuột đồng cũng được xử lý tương tự, động tác liền mạch nhanh chóng.
Hầu Nham cất vài tấm da thú đi, đây sẽ là tài sản quan trọng của bộ lạc, việc thuộc da cũng là một trong những công việc quan trọng nhất của bộ lạc, phải trải qua nhiều công đoạn và thời gian phức tạp.
Hầu Nham bắt đầu xử lý thịt thú, ông ta lấy riêng bộ lòng ra, đặt lên chiếc lá cây đã chuẩn bị sẵn.
Sau đó, ông ta dùng dao đá cắt thịt trên tấm đá.
Dao đá không được mài dũa, rất cùn và dễ bị gãy khi chặt xương, nhưng điều đó hoàn toàn không thể làm giảm sự phấn khích của mọi người, vài người thú vung tay lên xuống đã cắt xong thịt thú.
Lúc này, nước trong nồi đá vẫn chưa sôi, mọi người cũng không cầu kỳ, trực tiếp cho thịt đã xử lý xong vào nồi đá đầy rau dại.
Đây là lần đầu tiên Kỳ Bạch được chứng kiến cách nấu nướng hào sảng như vậy, thực ra cậu không còn hy vọng gì vào hương vị của món ăn làm ra, nhưng vẫn không nhịn được bị lây nhiễm sự nhiệt tình, cùng tham gia làm việc.
Sau khi tất cả nguyên liệu đều đã cho vào nồi, thời gian còn lại chỉ là thêm lửa liên tục, chờ món ăn chín.
Do chiếc nồi đá rất lớn, thêm vào đó độ dẫn nhiệt của đá không tốt nên mọi người muốn ăn được bữa cơm nóng hổi ít nhất cũng phải mất thêm một hai tiếng nữa.
Nhưng sự chờ đợi này vô cùng hạnh phúc, mọi người quây quần bên chiếc nồi đá, tay cầm "bảo bối" quan trọng đã mang theo khi ra ngoài vào ban ngày, đó chính là bát đá dùng để ăn cơm.
Nói là bát đá, thực chất chỉ là những viên đá hơi lõm xuống, Kỳ Bạch cũng nhặt được một chiếc bát đá nhỏ có bề mặt nhẵn bóng ở gần núi đá, và dùng nước sạch rửa sạch sẽ.
Mọi người vừa nói vừa cười, quét sạch bầu không khí ảm đạm khi bỏ trốn hôm qua.
Mùi vị trong nồi đá không thể nói là thơm, nhưng Kỳ Bạch lại cảm thấy vô cùng quyến rũ, cả ngày hôm nay chỉ ăn qua loa vài loại rau dại và trái cây dại, chiếc bụng nhỏ cũng bắt đầu lên tiếng phản đối.
Đợi đến khi nước trong nồi đá bắt đầu nổi bong bóng nhỏ, bụng của Kỳ Bạch đã kêu gọi hơn mười lần, lần đầu tiên khi bụng kêu lên, Kỳ Bạch còn hơi xấu hổ, nhưng chưa đầy lúc sau cậu đã không còn ý nghĩ đó nữa.
Bởi vì bụng của tất cả mọi người đều đang kêu ồn ào, so với việc Kỳ Bạch chỉ lén lút xoa bụng thì Lang Trạch ngồi bên cạnh cậu lại không hề che giấu sự đói khát của mình, lúc này, Lang Trạch đã hoàn toàn không còn vẻ mặt phức tạp như trước, đôi mắt sói như đang nhìn chằm chằm vào con mồi, không hề rời khỏi chiếc nồi đá.
Tuy nhiên, không ai vội vã lên trước tranh giành, tất cả mọi người đều nhìn về phía Dương La.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Dương La bước đến bên chiếc nồi đá, trong tay ông ta cũng cầm một chiếc bát đá, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta sẽ ăn trước, ngược lại, ông ta quyết định hôm nay sẽ tự mình múc cho mỗi người một bát canh rau thịt nóng hổi.
Dương La chỉ tay vào Hầu Nham, Hầu Nham cũng không từ chối, cầm bát đá của mình bước lên, Dương La làm theo như lời đã nói trước đó, cho Hầu Nham một miếng thịt, sau đó múc thêm nhiều rau và nước canh.
Cứ như vậy, mọi người đều cầm bát lần lượt bước lên.
Hổ Mãnh nhìn miếng thịt trong bát mình, cười toe toét, lập tức ném cả xương lẫn thịt vào miệng, tuy nhiên khi thịt vào đến miệng, anh ta lại có chút không nỡ nuốt, chỉ ngậm trong miệng nhai nhỏ, nhìn tư thế đó thì có vẻ như anh ta sẽ không nhổ ra một chút xương nào.
Ngưu Dũng cùng nhóm lửa với Hổ Mãnh lại hoàn toàn ngược lại.
Chỉ thấy anh ta bưng bát đá của mình, ban đầu là uống từng ngụm canh nhỏ, sau đó lại bắt đầu ăn rau trong bát, cuối cùng trong bát chỉ còn lại một miếng thịt cô đơn, nhưng anh ta vẫn không nỡ ăn, anh ta muốn đợi lát nữa sẽ múc thêm một bát rau, như vậy rau sẽ luôn có mùi vị của thịt.
Ngưu Dũng nhớ rất rõ ràng, Dương La đã nói, mặc dù mỗi người chỉ được chia một miếng thịt, nhưng rau hôm nay thì không giới hạn.
Đương nhiên, nói là không giới hạn, nhưng rau dại mà đội hái lượm hái về rốt cuộc cũng có hạn, một người nhiều nhất cũng chỉ có thể ăn được hai ba bát.
Lúc này, miếng thịt của Hổ Mãnh đã sớm ăn sạch sẽ, anh ta nhìn miếng thịt trong bát của Ngưu Dũng, vừa nuốt nước miếng vừa hối hận.
Trước kia khi chưa bị bệnh, Kỳ Bạch cũng đã từng ăn rất nhiều món ngon, thế nhưng lúc này, cậu lại cảm thấy, trên đời này không có món ăn nào ngon hơn bát canh thịt mà cậu đang cầm trong tay lúc này.
Nuốt một ngụm canh nóng hổi, Kỳ Bạch lập tức hiểu được ý nghĩa của thức ăn, thậm chí còn có chút rưng rưng nước mắt.
Phải biết rằng, cậu đã cùng với đoàn người, mỗi ngày vừa phải chạy trốn hơn trăm dặm đường vừa phải nhịn đói, giờ đây lại có cảm giác ấm áp này trong dạ dày, thực sự giống như cách một thế giới, cậu như vừa mới thực sự cảm nhận được mình đã được sống lại một lần nữa.
Thịt thỏ rừng rất dai, thịt thỏ chỉ được nấu chín trong nồi đá thì rất cứng và nhạt nhẽo, nhưng Kỳ Bạch lại dùng hàm răng sắc nhọn của mình xé thịt ra, sau đó chậm rãi nhai, không ngờ lại nếm được hương vị ngọt ngào.
Bữa ăn kéo dài rất lâu, mọi người đều ăn thêm vài bát rau, Kỳ Bạch cũng không ngoại lệ.
Một miếng thịt kèm theo một chút rau, người bình thường còn chưa ăn no, chứ đừng nói chi là người thú vốn có lượng thức ăn lớn, thế nhưng trên mặt mọi người đều chỉ có vẻ mãn nguyện, không ai than phiền lấy một lời.
Đêm đã khuya, nước mưa bám trên người cuối cùng cũng được hơi lửa hong khô.
Chỉ là, lúc này Kỳ Bạch lại có chút ngồi ngồi không yên.
Bởi vì Kỳ Bạch nhìn thấy Hồ Hỏa bên cạnh đang dùng cọng rơm bóc vỏ để se dây.
Cậu đột nhiên nghĩ đến Thực Nhân Ngư* nhìn thấy vào ban ngày, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, không thể nào xua đi được.
(*cá ăn thịt người nhưng trong trường hợp này mình ko biết nói như thế nào suy cho cùng bọn họ đâu phải người :))) thôi các bạn cứ hiểu tên này có nghĩa như nào đã nhá)