Báo Tuyết Nhỏ Đang Ở Thế Giới Thú Nhân Làm Ruộng

Chương 4

Trên đường trở về, Thố Nha cố ý mang theo mọi người đi một con đường khác.

Nàng vẫn nhớ lời dặn của Dương La, dọc đường nhớ tìm nguồn nước có thể sử dụng.

Dù trên trời vẫn đang mưa, nhưng mưa rồi cũng sẽ tạnh, mà bọn họ không thể thiếu nước một ngày.

Điều khiến người ta vui mừng chính là, chỉ đi được một đoạn ngắn, Kỳ Bạch đã nghe thấy tiếng nước chảy.

Thố Nha rõ ràng cũng nghe thấy, vẻ mặt vui mừng đi theo âm thanh đó.

Nhưng khi họ đến gần hơn, sắc mặt Thố Nha liền thay đổi, ngay cả Thử Lâm và Điêu Lan đi theo phía sau nàng vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Báo Tinh không nhận ra sự khác thường của người lớn, nó cầm bọc lá chứa đầy rau sam vui mừng hét lên: "Là sông!

Chúng ta đã tìm thấy sông rồi. Con phải quay về nói với Dương Lạc gia gia!"

(gia gia: ông)

Có lẽ là khả năng thích ứng của đứa nhỏ mạnh, cho dù Báo Tinh cũng bôn ba hơn mười ngày, nhưng khi nghe tin mọi người sẽ dẫn nó đi ra ngoài hái lượm, dù đói nhưng cả buổi sáng Báo Tinh vẫn luôn vô cùng vui vẻ, vừa nói vừa đặt bọc lá trên tay xuống, dường như muốn đến gần xem một chút.

Lúc này, Thổ Nha nắm lấy cánh tay nó: “Báo Tinh, con phải nhớ kỹ, con sông này tên là sông ăn thịt người, sau này nếu gặp phải một con sông như vậy, nhất định không thể xuống sông lấy nước."

Báo Tinh ngẩng đầu nhìn Thố Nha, hiển nhiên không hiểu: "Tại sao? Ở đây có rất nhiều nước mà."

Kỳ Bạch cũng rất khó hiểu.

Thố Nha chỉ vào nước sông ố vàng: “Nhìn xem, nước sông vàng đυ.c như này có nghĩa là trong sông sẽ có cá ăn thịt người.”

(Chắc là cá piranha )

Nghe vậy, Kỳ Bạch rất ngạc nhiên, cho rằng nước sông có màu vàng chỉ là do mưa làm xáo trộn bùn cát dưới đáy sông, nước sông mới tạm thời đυ.c ngầu.

Hơn nữa, đời trước dòng sông mẹ của quốc gia Kỳ Bạch cũng có màu vàng. Nguyên nhân là dòng sông chảy qua phù sa do xói mòn đất mang lại.

Tóm lại, cậu dù thế nào cũng không bao giờ nghĩ tới trong dòng nước đυ.c ngầu kia sẽ có cá ăn thịt người!

Thố Nha thấy mấy đứa trẻ tỏ vẻ không tin, liền nhìn xung quanh, nhặt một con giun đất chui lên mặt đất thở*, rồi ném thẳng xuống mặt sông.

(*trời mưa ngập úng giun ngoi lên thở)

"Rào rào!"

Khi giun đất rơi xuống sông, mặt nước tĩnh lặng trước đó lập tức xao động gây ra những bọt nước bắn tung tóe hỗn loạn.

Vài con cá ăn thịt người dài bằng cánh tay, với cái miệng to đầy chi chít răng nhỏ, lao ra khỏi nước, tranh nhau cắn con giun đất nhỏ.

Kỳ Bạch và những người khác cách vài mét trên bờ đều có thể nghe thấy tiếng va lách cách hai hàng răng của chúng.

Tiểu á thú nhân Li Li, trực tiếp bị dọa ngây người, ôm lá cây nửa ngày mới kịp phản ứng lại, khóc òa lên một tiếng.

Điêu Lan nhanh chóng đưa tay ôm lấy Lili trong lòng: "Không có gì phải sợ cả, sau này nhớ đừng đến gần con sông như thế này nhé?"

Lili vừa nấc lên vừa gật đầu: "Biết, con biết.... hức... hức..hức"

Thố Nha thấy vậy cũng không muốn ở lại chỗ này lâu, nàng bảo mọi người gói kỹ lá cây, tiếp tục lên đường.

Chỉ có Kỳ Bạch đứng lặng ở đó, ngẩn ngơ nhìn dòng sông đã dịu đi đôi chút trước khi rời đi.

Thố Nha thấy cậu vẫn còn đứng đực ra đó, tưởng cậu cũng sợ ngây người ra, buồn cười nói: “Chỉ cần em không kɧıêυ ҡɧí©ɧ chúng, cá ăn thịt người không thể lên bờ cắn em, có cái gì phải sợ chứ? "

Tuy nhiên, câu hỏi tiếp theo của Kỳ Bạch khiến Thố Nha nhất thời không biết trả lời thế nào.

Chỉ thấy Kỳ Bạch mở to đôi mắt sáng ngời, chân thành hỏi: “Con cá này có ăn được không ạ?”

Thố Nha chớp chớp mắt, vốn không muốn để ý đến lời Kỳ Bạch, nhưng nàng sợ Kỳ Bạch đói quá sẽ thực sự chạy đến bắt cá, vội vàng nói: "Con cá này không ăn được."

Lại nghĩ đến Lê Thảo trong tay ăn sống cũng không ngon, Thố Nha nhấn mạnh: "Cá ăn thịt người không ngon, nấu chín cũng không ngon. Vừa đắng vừa tanh. Em đừng nghĩ đến việc ăn loại cá này!"

Đôi mắt của Kỳ Bạch càng mở to hơn khi nghe Thố Nha nói rằng loại cá này ăn không ngon.

Thố Nha chỉ nói ăn không ngon chứ chưa nói không được ăn, tức là cá này có thể ăn được!

Về phần Thố Nha nói đắng và tanh, rất có thể là cách chế biến cá đã xảy ra vấn đề.

Dù sao con cá này béo tốt vô cùng, nhìn vào thì thấy thịt cá rất săn chắc, nhìn không giống như loại cá không ngon.

Quan trọng nhất là thịt á cũng là thịt!

Vừa rồi Kỳ Bạch có thể nhìn thấy rất rõ ràng, dưới mặt nước có cả đàn cá dày đặc đang bị thức ăn thu hút.

Đó là cả một dòng sông thịt cá!

Dẫu vậy, Kì Bạch cũng thấy rõ sự nguy hiểm, nếu muốn ăn cá thì phải nghĩ ra một cách an toàn mới được

Khi Bạch còn đang thất thần, cả nhóm đã trở về sơn động.

Một số rau dại đã được chất đống trong hang, có vẻ như một nhóm thu thập đã trở về, mọi người lần lượt đặt rau sam trong tay xuống, còn Thố Nha cũng thông báo ngay tin tức về Sông Ăn Thịt Người cho Dương La.

Nghe vậy, Dương La cũng rất nghiêm túc, gật đầu: "Ta sẽ nói cho mọi người biết tin tức này, bảo mọi người cẩn thận tránh xa Sông ăn thịt người, Thố Nha mọi người làm rất tốt."

Thố Nha được khen ngợi thì hơi ngượng ngùng, thấy Dương La còn bận nhóm lửa, nàng cũng không làm phiền, dẫn đội ngũ lên đường trở lại.

Rừng núi vào mùa thu có sản vật phong phú, Kỳ Bạch bọn họ dù phải tìm kiếm rất lâu, nhưng mỗi chuyến đi đều không trở về tay không.

Là một người hiện đại, Kỳ Bạch vô cùng hy vọng có thể tự tay giúp những thú nhân khác tìm được một số món ăn mà cậu đã ăn ở thời hiện đại, thế nhưng có lẽ vì thời đại khác nhau, cũng có thể do thế giới mà cậu đang sống khác nhau, tóm lại trong cả một ngày Kỳ Bạch vẫn chẳng tìm được loài cây nào quen thuộc.

Nhưng cũng không phải không có thu hoạch gì, sau cây rau sam, họ đã lần lượt tìm được một loại rau dại khác có thể ăn được, loại thứ nhất là rau diếp cá, thứ hai là cây tầm bóp, thậm chí họ còn tìm được một loại quả dại màu đỏ, vị chua chát, Thố Nha gọi nó là “quả hồng”.

Đây chính là thời điểm chín đỏ của quả, đáng tiếc là không ít quả bị mưa gió mấy ngày nay làm rơi xuống đất, đã mềm nhũn không thể ăn được nữa.

Thử Lâm và Điêu Lan leo lên những cây quả hồng đó, hái được rất nhiều trái hồng còn sót lại.

Mà Kỳ Bạch bọn họ không có được cho phép trèo lên cây, chỉ ở dưới mặt đát tìm những quả chưa bị hư thối, vậy mà cũng thu hoạch không ít.

Khi họ quay trở lại hang động thì đã quá trưa.

Công việc của đội hái lượm thì bận rộn như vậy đấy.

Bọn họ không giống như đội săn bắn, cả ngày đều ở bên ngoài hái lượm.

Đội hái lượm phải tranh thủ thời gian buổi sáng nhanh chóng thu thập đủ rau rừng và quả dại vì khi trở về bộ lạc, họ còn phải làm sạch da thú, chế tạo công cụ, chuẩn bị bữa tối, rất nhiều việc vụn vặt, tuy nhiên việc nào cũng quan trọng với người thú.

Trong thế giới thú nhân không phân biệt giới tính, mỗi một thú nhân và á thú nhân đều nỗ lực theo cách riêng của mình để bộ tộc của họ có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Chỉ là hiện tại họ đã không còn bộ lạc, hơn nữa cuộc sống cũng rất nghèo túng, không có da thú, không có công cụ, điều đó không có nghĩa là những công việc họ cần phải làm ít đi.

Kỳ Bạch đặt những quả hồng mới mang về ở góc Đông Bắc của hang động, nơi này có một góc rộng chừng 90 độ, Dương La đã cho người dọn dẹp sạch sẽ nơi này, bây giờ chuyên dùng để cất giữ những đồ vật mà đội thu thập mang về.

Tiếng gõ leng keng trong hang là tiếng đập vào nồi đá.

Một hàng năm người đang quây quanh miệng hang, người đứng đầu chính là Lộc Quả đã lên tiếng trước hôm qua.

Sáng sớm đội săn thú vừa rời đi không lâu, Lộc Quả mang theo bốn á thú nhân khác ra ngoài để tìm đá mài nồi.

Hang động hiện tại của họ ở là hang đá, do thời tiết tác động lâu ngày mà tạo thành.

Bên trong hang đá rất cứng rắn mà bóng loáng, Hầu Nham và Dương La cho rằng đây là nơi lý tưởng để dừng chân, vì núi đá rất cứng, gần như không bị bùn đất phủ kín, dù mưa lớn đi nữa cũng không lo bị sụp đổ.

Bởi vậy, Lộc Quả cùng mấy người kia chưa đi bao xa đã phát hiện ra một tảng đá to có thể dùng để mài nồi đá, tuy cả năm người đều là á thú nhân nhưng sức lực của họ rất lớn, cùng nhau khiêng một tảng đá lớn hình lõm có đường kính khoảng một mét trở về hang.

Không giống như các đội khác có nói có cười, những người này chỉ khe khẽ hỏi Lộc Quả khi không biết bắt đầu từ đâu, và Lộc Quả sau khi xem xét cẩn thận, lại nhẹ nhàng nói cho đối phương nên làm thế nào.

Trong chốc lát, xung quanh họ không có âm thanh nào khác ngoại trừ tiếng đá va vào nhau.

Đánh bóng công cụ bằng đá là một công việc đòi hỏi sự kiên nhẫn và thời gian, chưa kể thứ họ muốn chế tạo là một chiếc nồi đá lớn cần cho hơn năm mươi người sử dụng nên trong thời gian ngắn sẽ không thể thành công.

Lúc này, Dương La đi tới xem xét tiến độ của bọn họ, ông ta rất hài lòng với viên đá mà Lộc Quả đã chọn: “Ngày mai ngươi lại dẫn người đi tìm loại đá như vậy, ta sẽ kêu thêm người giúp ngươi mài giũa nó, chúng ta ít nhất cần hai cái nồi lớn có thể nấu ăn cho mọi người.”

Lộc Quả nhìn thấy Dương Lạc lập tức cúi đầu, sau khi nghe được lời nói của Dương Lạc, lập tức gật đầu nói: "Dương La đại nhân, xin ngài đừng lo lắng. Hôm nay nơi chúng tôi đến vẫn còn nhiều tảng đá lớn như vậy. Sáng mai chúng tôi sẽ chuyển về ngay.”

Dương La thấy đội của Kỳ Bạch trở về hang động trước nên gọi họ lại.

Bọn trẻ như Báo Tinh và Lili, đều được Dương La bảo bọn họ mang rau vừa hái ra rửa sạch dưới nước mưa.

Về phần Thố Nha, Thử Lâm, Điêu Lan và Kỳ Bạch đều bị Dương La giữ lại cùng nhau mài dũa nồi đá.

Bên cạnh cửa động có rất nhiều tảng đá lớn mà Lộc Quả bảo bọn họ nhặt về dùng để làm đầu búa và dùi đá, Lộc Quả đưa đầu búa và dùi đá ra cho bốn người xem, trên thực tế chỉ có một mình Kỳ Bạch là cần học; đám người Thố Nha cho dù chưa mài qua nồi đá nhưng cũng đã từng làm ra các dụng cụ đá khác.

Cũng may, không giống như những công cụ bằng đá tinh xảo khác, công việc đánh bóng chậu đá không hề khó khăn, Kỳ Bạch cũng rất nhanh đã nhanh chóng học được cách làm.

Lộc Quả đi sắp xếp vị trí cho từng người, mọi người bắt đầu chăm chỉ làm việc.

Có thêm Kỳ Bạch và những người khác, bầu không khí ở đây cuối cùng không còn buồn tẻ như trước nữa.

Thố Nha kể cho những người khác nghe mấy câu chuyện thú vị trên đường ngày hôm nay, đặc biệt là khi nghe thấy hoàn cảnh khó xử của vài chú hổ con ăn rau sam, một số người cũng khúc khích cười theo.

Dương La sắp xếp công việc bên này, các đội thu thập khác lần lượt quay lại, Dương La không ngừng đi sắp xếp công việc cho những người khác.

Nhưng Kỳ Bạch có thể nhìn ra, tuy rằng hắn bận rộn như con quay, nhưng tiểu lão đầu Dương La lại rất hưởng thụ.

Sau khi mọi người hoàn thành nhiệm vụ của mình, Dương La tiếp tục nhìn chằm chằm vào hai thú nhân ấu tể đang đốt lửa.

Còn lý do tại sao Dương La lại chọn hai người họ.

Trong bộ lạc sẽ có người nhóm lửa, ngoại trừ á thú nhân kinh nghiệm phong phú, đa phần còn lại là giác thú nhân tạo ra lửa.

Những giác thú nhân thường phải đi săn vài ngày bên ngoài trong mùa săn. Lửa cho phép bọn họ ăn thịt nướng tươi trong tự nhiên. Quan trọng hơn, có lửa, một số thú hoang sẽ không dám đến gần, bọn họ cũng sẽ an toàn hơn.

Tuy nhiên, số lượng giác thú nhân trưởng thành mà họ hiện có quá ít, mà Dương La không có khả năng lấy nhân lực từ những giác thú nhân trưởng thành, vì vậy ông dự định sẽ huấn luyện hai con giác thú nhân thành niên này trước.

Bên ngoài hang động rất khó tìm được củi sạch và cỏ khô, cũng may, chủ cũ của cái hang động này đã tích trữ rất nhiều cỏ khô, còn trộn lẫn rất nhiều cành cây.

Lúc này, giác thú nhân Hổ Mãnh đang dùng tay nhanh chóng xoa xoa cành cây, cỏ khô và một ít cỏ vụn được đặt dưới cành cây.

Giác thú nhân Ngưu Dũng, nằm rạp trên mặt đất, cố gắng phồng lên về phía cành cây.

Kỳ Bạch từng nhìn thấy nhóm lửa ngoài hoang dã trên một chương trình truyền hình, cũng đơn giản như vậy, nhưng khác ở chỗ một số người sẽ thêm một sợi dây cỏ để tăng tốc độ ma sát, nhưng sức lực thú nhân rất mạnh, Hổ Mãnh cọ xát cành cây nhanh nhất có thể, nhưng mãi vẫn không thấy tia lửa.

Kỳ Bạch ngồi ở cửa hang, nện búa vào nồi đá.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên trong hang vang lên một trận tiếng reo hò nhiệt liệt, đôi khi xen lẫn “lời chúc phúc của thú thần".

Một số ít người ở cửa hang vội vàng bước vào hang thì thấy rất nhiều người đứng thành vòng tròn và nhảy múa. Một số tiểu thú nhân không hiểu ý nghĩa của những điệu nhảy này và chỉ đi theo quơ chân tay lung tung.

Điệu nhảy của mỗi người đều khác nhau, đại biểu mọi người đến từ các bộ tộc khác nhau, nhưng mỗi người đều chung niềm tin, tất cả họ đều nhảy múa vì ánh sáng và cuộc sống.

Kỳ Bạchcũng bị lây nhiễm bởi những cảm xúc trong sáng và nồng nàn như vậy.

Ngọn lửa đang cháy vào lúc này không chỉ là lửa mà còn là hy vọng!

Lúc này, bên ngoài có người hô to: "Đội săn thú đã trở lại"