Dưới sự chỉ huy của Hầu Nham, mọi người dần chia thành hai đội.
Lúc này Kỳ Bạch mới phát hiện, trong đoàn ngũ hơn năm mươi người, lại chỉ có mười giác thú nhân trưởng thành, trong đó còn có vài người già yếu tàn tật.
Lúc này, đội ngũ á thú nhân và ấu tể của Kỳ Bạch đã bắt đầu phân công nhiệm vụ.
(ấu tể: thú nhân con)
Dương La trước tiên hỏi xem có ai biết mài đá không, mọi người nghe Dương La hỏi đều ngơ ngác, Dương La cũng không thúc giục, chỉ khuyến khích mà nhìn mọi người.
Vào lúc này, một á thú cấp thấp cẩn thận giơ tay lên: "Ngài Dương La, tôi từng giúp chủ nhân mài rìu đá."
Dương La mỉm cười nhìn về phía nàng nói: "Tốt lắm!"
Đây là một á thú nhân có vẻ ngoài dịu dàng tên là Lộc Quả, khi phát hiện mọi người đều nhìn mình, nàng lập tức cúi đầu không nói một lời.
Thấy Dương La mỉm cười, lại có thêm một thú nhân giơ tay: "Ngài Dương La, ta... ta đã từng mài dao đá cho chủ nhân.”
Dương La vẫn mỉm cười gật đầu, đồng thời kêu hai người họ ra ngoài đứng một bên, mãi đến khi đội ngũ đã có 5 thành viên thì mới ngừng lại.
Nhìn nụ cười của Dương La, Tề Bạch có cảm giác quen thuộc và quái dị.
Lúc này, Dương La lại hỏi: “Ai có thể nhóm lửa?”
Lần này thực sự làm khó mọi người, lửa ở thời đại này là nguồn tài nguyên mà mọi bộ lạc đều cần trân trọng, nguyên nhân quan trọng nhất là lấy lửa thực sự quá khó khăn.
Các thú nhân đều học được cách sử dụng lửa, nhưng chỉ có rất ít người có thể nhóm lửa, vì đây là một kỹ thuật cực kỳ thiêng liêng và đòi hỏi nhiều kỹ năng.
Tuy nhiên điều này không có nghĩa là thú nhân không biết dùng lửa, ngược lại, trong bộ tộc luôn giữ một ngọn lửa không bao giờ tắt, bình thường mọi người không cần phải tự mình nhóm lửa, khi nào cần sử dụng lửa thì ra chỗ lửa lấy dùng là được.
Kể cả với Kỳ Bạch xuyên không đến từ thời hiện đại, mặc dù biết nguyên lý nhóm lửa, nhưng nếu thực sự bắt cậu tự tay làm, thì có lẽ còn không bằng những người thú vẫn luôn sống trong xã hội nguyên thủy này.
Dương La thấy kết quả như vậy cũng không hề thất vọng, hắn từ trong đám thú con chọn ra hai gã thú nhân có sừng tuổi tác lớn hơn chút, quyết định để hai tên thú nhân nhỏ bé này thử xem sao.
Về phần ba mươi mấy người còn lại, Dương La đã chia cho họ thành bốn đội nhỏ, phân công các đội trưởng.
Đội trưởng của Kỳ Bạch là á thú nhân Thố Nha, khi nghe Dương La sắp xếp xong, Thố Nha vô cùng lo lắng, nói: "Tôi chưa bao giờ làm đội trưởng, tôi sẽ không làm đội trưởng."
Dương La nhẹ nhàng nói: ""Cô đã từng là một thành viên của đội hái lượm cũ ở bộ lạc của cô rồi, phải không??"
Thố Nha mở to đôi mắt sáng ngời, rụt rè gật đầu.
Dương La tiếp tục hỏi: "Vậy cô có thể phân biệt được loại thực vật và trái cây nào có thể ăn được, loại nào không thể ăn được không?"
Thố Nha ngập ngừng một chút, lắc đầu nói: "Tôi không thể nhận diện rõ được tất cả các loài thực vật và trái cây".
“Không cần phải biết hết các loại cây và quả, cô chỉ cần tìm ra loại mình biết, truyền lại những kiến thức đó cho các á thú nhân và ấu tể trong bộ tộc, dạy bọn họ cách hái, mang thức ăn về và trở về bộ lạc an toàn cùng đồng đội, vậy là đã trở thành đội trưởng đội hái lượm tốt rồi.”
Thố Nha nhớ lại những việc trước đây tổ trưởng hái lượm đã làm, đúng thật giống như lời Dương La nói, trong lúc mơ hồ nàng hình như đã hiểu được cách làm tổ trưởng hái lượm, việc này có vẻ không khó.
Dương La đặt tay lêи đỉиɦ đầu Thố Nha, lại dùng giọng nói thăng trầm nói: "Cô sẽ làm được thôi, Thần Thú sẽ che chở cho cô."
Thỏ Nha cảm thấy sự tự tin và trách nhiệm mà cô chưa từng có, liền gật đầu thật mạnh, thậm chí còn bắt đầu mong chờ chuyến đi thu hoạch ngày mai.
Khi Kỳ Bạch há to miệng, cậu phần nào biết được loại cảm giác kỳ lạ đá, Dương La hôm nay có biểu hiện khác hẳn thường ngày, hắn bỗng chốc từ một lão già nhếch nhác chạy trốn trở thành một “thầy bói” có thể xem đoán mệnh cho người khác bất kỳ lúc nào.
Hiện tại trước mắt Kỳ Bạch chính là một cảnh tượng giống như "thầy bói" lừa đảo bịp bợm, mà mọi người dường như đều đã nhanh chóng trở thành tín đồ của "thầy bói", mấu chốt là ngay cả Kỳ Bạch dường như cũng cảm thấy những lời phán này rất đáng tin cậy.
Tất nhiên, lúc này Kỳ Bạch còn chưa biết được, chỉ có tư tế được đào tạo bài bản mới có ngữ điệu như thế.
Mà nguyên thân xuất phát từ một bộ lạc nhỏ, những tư tế của họ đều được bầu ra từ bộ lạc. So với Dương La, họ thiếu một chút "năng lực chuyên môn", giống như dáng vẻ của họ ở nơi nào cũng luôn luôn toát lên sự cao quý.
Sau khi Dương La một phen sắp xếp, tất cả mọi người đều có nhiệm vụ của riêng mình, cho dù ngay cả những đứa thú nhân nhỏ chỉ mới ba, bốn tuổi cũng bám sát theo đội trưởng của mình.