Thừa Tướng Hắn Mang Thai Long Chủng

Chương 16: Hù một trận rồi cho một con cá?

Edit: Grin Wind

Beta: Chưa

---

Xung quanh là một màu đen kịt, chỉ có linh đường ở đằng xa là sáng đèn, ánh nến chập chờn phản chiếu những dải lụa trắng âm u, người canh mộ gật gù buồn ngủ, rõ ràng đã rất mệt mỏi.

Ban đêm lạnh lẽo, Mạnh Chu vô thức ôm chặt cổ Sở Hoài Dẫn, gục đầu lên vai hắn, cằm dính chút sương.

Sở Hoài Dẫn quấn Mạnh Chu trong áo choàng, cõng y vào vườn hoa của Lưu phủ. Dưới chân là hồ nước tĩnh lặng không gợn sóng, trong màn đêm đen nhìn giống như một hố đen nuốt chửng tất cả.

Mạnh Chu được nhét cho một chiếc đèn l*иg, Sở Hoài Dẫn thổi hỏa chiết* thắp sáng đèn l*иg, sau đó đem hỏa chiết ném vào trong hồ.

*Hỏa chiết: là một loại dụng cụ tạo lửa, được sử dụng rộng rãi trong thời kỳ cổ đại ở Trung Quốc. Hỏa chiết thường bao gồm một ống kim loại nhỏ hoặc ống tre, bên trong chứa một mẩu bùi nhùi hoặc giấy dễ cháy. Khi cần tạo lửa, người dùng sẽ thổi vào ống để bùi nhùi hoặc giấy bên trong cháy sáng lên.

Hỏa chiết mượn nội lực, như lưỡi dao sắc bén cắt đôi mặt hồ, chỗ giao nhau thậm chí còn phát ra ánh sáng trắng, rồi như hòn đá rơi xuống, một tiếng "bùm" vang lên làm kinh động sinh vật dưới nước.

Mạnh Chu bị một loạt hành động của Sở Hoài Dẫn làm cho mù mờ, nhưng ngay sau đó, y đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho câm nín.

Chỉ trong chốc lát, mặt hồ mọc lên vài chục cái lỗ đỏ rực rỡ, từ từ tụ lại ở chỗ cục đá nơi họ đứng.

Những thứ đó phát ra ánh sáng đỏ rực đáng sợ, mặt nước còn in tàn ảnh, tựa như đèn l*иg trong tay Mạnh Chu, đó là mắt!

Có thể tưởng tượng được thân thể chúng ở dưới nước lớn cỡ nào.

"Cá sấu." Mạnh Chu khẽ thì thầm, suýt chút nữa thôi y đã trở thành mồi cho lũ súc sinh này, thịt tan xương nát, chỉ còn lại một vũng máu, tan biến vào sáng sớm, nhạt nhòa đến mức không còn một dấu vết.

Nhận thấy năm ngón tay trên vai mình đang níu chặt vải áo, Sở Hoài Dẫn giả vờ buông tay đang đỡ Mạnh Chu ra.

Đá hồ chỉ đủ cho một người đứng, Mạnh Chu vội vàng dùng tứ chi khóa chặt Sở Hoài Dẫn, thậm chí muốn dùng cả răng. Nhưng y không dám cắn Sở Hoài Dẫn, Mạnh Chu nghiến răng.

“Bản vương muốn ngươi ở đây thề, cả đời này không được tự ý mạo hiểm nữa.”

“Nếu không thì sao?” Mạnh Chu nhìn xung quanh, không ngờ có ngày lại bị ép phải xem lũ cá xấu như thần linh mà thề thốt .

“Không có nếu.” Sở Hoài Dẫn lạnh lùng nói.

“Nếu không ngài cứ ném ta xuống đi.” Mạnh Chu thấy chết không sờn bảo hắn.

Nhóc con không biết điều! Sở Hoài Dẫn tức giận đến mức suýt làm theo ý y muốn, chợt lại nghe thấy giọng nói mềm mại và nghiêm túc của Mạnh Chu.

“Ta, Mạnh Chu xin thề, từ hôm nay, tuyệt đối không tự ý mạo hiểm khi chưa có sự cho phép của Sở Hoài Dẫn.”

Dù có là kẻ lạnh lùng vô cảm đến đâu, cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp chân thành từ người khác, huống hồ Mạnh Chu còn là người có tình có nghĩa.

Sống qua hai đời, Mạnh Chu lần đầu tiên cảm nhận được sự quan tâm và trân trọng, y từng được cảm nhận tình thân với Khương Dao qua thân phận này, nhưng đó là chuyện đã lâu, mơ hồ đến mức không thể bắt được. Sở Hoài Dẫn lại khác với Khương Dao, cụ thể khác chỗ nào, Mạnh Chu cũng không nói được. Có lẽ, đây chính là thứ mà nhiều người hướng tới… tình hữu nghị vĩ đại?

Ở góc độ Sở Hoài Dẫn không thấy, y lén đưa tay lau khóe mắt, lau đi giọt nước mắt bị gió thổi lạnh, để lại sự ấm áp chân thành.

“Gan càng ngày càng lớn rồi, còn dám gọi thẳng tên bản vương.” Giọng nói của Sở Hoài Dẫn bị gió thổi tan trong đêm tối, nhưng đại khái là khá vui vẻ.

Hắn có thể phân biệt được lần này Mạnh Chu khác hẳn mọi lần, không phải chỉ là đồng ý ngoài miệng rồi quên ngay.

“Sao, còn chưa phục?” Sở Hoài Dẫn nghiêng đầu trêu y.

“Ta nào có!” Mạnh Chu cảm thấy oan uổng, ta chưa bao giờ thành tâm với ngài như vậy được chưa?

“Vậy ngươi nghiến răng cái gì…” Vừa rồi chỉ toàn tâm để ý Mạnh Chu nhận được lời hứa mong muốn, đột nhiên Sở Hoài Dẫn nhận ra điều không ổn, lập tức nhảy lên, nạt khẽ: “Ôm chặt ta.”

Một con cá sấu trưởng thành như sói đói săn mồi, lập tức chiếm chỗ họ vừa đứng, luồng gió sắc bén mang theo mùi tanh nồng nặc và hơi nước xộc vào mặt.

Nếu chậm một giây nữa thôi, Mạnh Chu có lẽ đã bị xé toạc nửa lưng.

Sở Hoài Dẫn nhanh chóng đáp xuống, mượn lực quét ngang một cú đá cá sấu trở lại hồ. Con cá sấu dài ba mét rơi xuống khỏi tảng đá, một tiếng “ầm” chấn động trời đất vang lên, nước bắn tung tóe cao ngang hai người, như một trận mưa không sạch sẽ đổ xuống.

Mạnh Chu lập tức ném đèn l*иg, bấc đèn chìm trong nước, ánh sáng dần tắt, bốn phía tối lại, lũ cá sấu mất nguồn sáng dần cuống quýt nhộn nhịp, từng con một lặn xuống nước.

“Ai ở đó!”

Tiếng động lớn bên này làm người đi tuần đêm cảnh giác, nhìn từ xa nhưng không dám lại gần.

“Còn gì nữa, chắc chắn là lũ chim nước không có mắt đậu lên đầu mấy con quái vật, bị làm thành bữa ăn rồi.”

“Muộn thế này rồi, mấy huynh đệ đừng đi qua đó, dù sao ta cũng không dám.”

“Thiếu gia mấy ngày này không cho chúng ăn, bất cứ vật sống nào đến gần cũng bị xé nát đến không còn mảnh vụn.”

“Đi đi, qua chỗ khác xem.”

...

Sở Hoài Dẫn đưa Mạnh Chu lên bờ, cởϊ áσ choàng đã ướt ra.

Mạnh Chu vẫn còn sợ hãi, y lắng nghe động tĩnh dưới nước, hỏi: “Không sợ chúng bò lên sao?”

“Trên bờ này rải một vòng bột thuốc, chúng cực kỳ kỵ, sẽ không lên.”

Theo lý, Sở Hoài Dẫn có thể đưa Mạnh Chu đến nơi nguy hiểm thế này, chắc chắn đã chuẩn bị chu toàn, sao có thể có cá sấu lao lên? Trừ khi... Sở Hoài Dẫn cười tự giễu, sao có thể.

Loại thuốc bột này dùng rất hiệu quả, trừ khi là người mang thai. Người mang thai phát ra khí tức làm giảm hiệu quả của thuốc, nhưng hắn và Mạnh Chu đều là nam nhân, chắc chắn không phải là lý do này.

Sở Hoài Dẫn tự giải thích: "Bản vương cũng mang theo bên người, chắc do con đó đói quá nên bất chấp.”

Thấy Mạnh Chu còn ngẩn ngơ, Sở Hoài Dẫn cười mỉm nói: “Muốn trả thù không? Bản vương đem đám thuốc này lau đi, ngày mai chúng lên bờ, Lưu Hồng Bảo béo núc ních, nhất định sẽ rất được yêu thích.”

Mạnh Chu tưởng tượng đến cảnh đó, lắc đầu.

Hả giận, nhưng quá hung tàn, trong phủ vẫn có người vô tội.

Sở Hoài Dẫn bóp bóp mặt y: "Thế còn đứng đó làm gì? Đợi bản vương cõng ngươi về?”

Muốn coi bản vương là ngựa để cưỡi, không dễ thế đâu.

Mạnh Chu ngáp một cái thật dài.

“Thôi, có qua có lại.” Sở Hoài Dẫn cúi xuống trước mặt y.

Mạnh Chu nhanh chóng trèo lên lưng hắn, vẫn là ở đây thoải mái nhất, bình thường y có thể một mình lên trời xuống đất xông vào hang hổ, sao tối nay ở bên Sở Hoài Dẫn lại lười đến mức cứ như là gãy chân?

Nhất định là mắc bệnh lười có điều kiện.

“Có qua có lại là dùng như vậy sao?”

“Ngươi quản bản vương.”

“Hẳn là đưa Phật phải đưa đến Tây*.” Mạnh Chu nằm trên lưng vị hoàng đế tương lai, nửa thùng nước chỉ đạo giang sơn.

*Đưa Phật phải đưa đến Tây: Thành ngữ này xuất phát từ việc Phật giáo bắt nguồn từ Ấn Độ, nằm ở phía Tây của Trung Quốc, nên việc "đưa Phật đến Tây" ngụ ý rằng khi đã giúp đỡ ai đó thì phải giúp đến cùng, không làm dở dang. Tương tự như câu thành ngữ tiếng Việt "Làm phúc phải làm cho trót", tức là nếu đã bắt đầu làm việc tốt cho ai thì phải làm cho đến nơi đến chốn.

“Ngươi nói lại chữ ‘Phật’ thử xem.”

“Không nói nữa, không nói nữa.” Sao lại quên mất điều này, Mạnh Chu cười nhắm mắt lại, nghiêng đầu tựa lên vai hắn, theo bước chân chậm rãi vững vàng của Sở Hoài Dẫn dần chìm vào giấc ngủ.

Sở Hoài Dẫn đặt Mạnh Chu đang ngủ say lên giường của y, căn phòng ẩm thấp khiến hắn nhíu mày.

Mười mấy năm qua đều ở nơi này?

Sở Hoài Dẫn vừa thả tay ra, Mạnh Chu đã tự động co lại, kéo chăn trùm kín đầu dựa sát tường cuộn tròn.

Dưới chăn lộ ra vài sợi tóc đen, Sở Hoài Dẫn cầm lên, xúc cảm mềm mại, so với chủ nhân cơ thể thì ngoan ngoãn hơn nhiều. Con mèo nhỏ này cả ngày chẳng biết nghĩ cái gì, vì một chuyện nhỏ mà định cạo hết tóc, trụi lủi rồi, không còn gì để nắm nữa.

Mạnh Chu hôm sau bị mùi thức ăn đánh thức, y giật giật mũi, theo mùi mở cửa, thấy Quý Dương tay cầm hộp đồ ăn đứng ở ngoài cửa.

Quý Dương trong lòng đếm chưa tới mười, cửa đã kêu “két” một tiếng mở ra, cậu quen thuộc mang hộp đồ ăn vào, đặt lên bàn, lấy ra một bát... nước?

“Đây là để súc miệng.” Súc miệng với nó, ăn cá sẽ ngon hơn.

“Đây là cháo cá.”

Một bát cháo cá mới nấu nóng hổi đưa ra trước mắt, bát sứ hoa xanh đựng nước canh trắng sữa, hạt gạo mềm mịn bọc lấy thịt cá non mềm, khiến người ta thèm ăn.

Không đợi y kịp phản ứng, trong tay đã nhiều hơn một cái muỗng.

Đây là lần đầu tiên từ khi đến đây, Mạnh Chu được người khác chăm sóc chu đáo như vậy, theo thường lệ, giờ y lẽ ra đang rửa mặt rồi đi mua hai cái bánh bao.

Cuộc sống thượng đẳng.

Mạnh Chu có chút ghen tị với Sở Hoài Dẫn.

Muỗng cháo đầu tiên vào bụng, đầu óc mờ mịt của Mạnh Chu bắt đầu hoạt động trở lại, y nhớ đến đêm qua đang ngủ thì bị Sở Hoài Dẫn lôi dậy đi xem cá sấu, còn bị ép thề.

Mới sáng sớm đã chu đáo thế này.

Hù một trận rồi cho một con cá?

Trêu mèo à?

Mạnh Chu vừa phàn nàn vừa ăn ngấu nghiến.

Quý Dương ở bên cạnh giải thích: “Lần đầu chủ tử để thuộc hạ mang đến, sau này sẽ đổi một ám vệ khác, lát nữa cho hắn vào để Mạnh đại nhân nhận mặt. Muốn ăn thế nào, khi nào ăn, chỉ cần nói với hắn là được.”

“Vương gia đối với tâm phúc đều hào phóng thế sao?”

Quý Dương theo phản xạ lắc đầu, sao có thể, ngài xem, thân tín số một như cậu ta không phải sáng sớm cũng bị sai đi đưa cơm sao?

Nhưng nghĩ đến người hỏi là Mạnh Chu, nếu nói như vậy có lẽ sẽ bị nghi ngờ là bôi nhọ Hoài Vương, Quý Dương lập tức gật đầu lia lịa hai lần.

Đến cả đầu cũng muốn rớt ra rồi.

“Rất tốt.” Chỉ là với ngài có chút đãi ngộ khác biệt.

Tác giả có lời muốn nói:

Mạnh mèo con: Tình bạn vĩ đại, như Marx và Engels* vậy.

*Karl Marx và Friedrich Engels là hai nhà triết học, nhà kinh tế và nhà chính trị nổi tiếng, là bạn bè thân thiết và đồng minh chính trị của nhau. Họ đã làm việc cùng nhau và chia sẻ các quan điểm về xã hội và chính trị, đồng thời hỗ trợ lẫn nhau trong cuộc chiến cho sự cải cách xã hội. Mối quan hệ này đã góp phần quan trọng vào việc phát triển lý thuyết và tầm ảnh hưởng của họ đến lịch sử thế giới.