Edit: Grin Wind
Beta: Chưa
------
Thiên Nguyên năm thứ mười chín, Bắc Địch xuôi nam, công thành chiếm đất, thẳng tiến đến ven sông Dương Bá, đối mặt với quân Đại Ngụy bên kia sông, nhất xúc tức phát* hết sức căng thẳng.
*chạm một cái là nổ, đại loại như đυ.ng là trụng, xúc là múc.
Kinh thành đang gặp nguy hiểm!
Từ hơn mười năm trước, phụ tử Khương gia khiến Bắc Địch nghe tên đã sợ chết trận sa trường đến hài cốt cũng mất, toàn Đại Ngụy không còn vị tướng nào có thể chống lại sự xâm lăng của Bắc Địch. Quân giặc kiêu căng phách lối, Đại Ngụy sĩ khí xuống thấp. Không ít đại thần thỉnh cầu Thiên Nguyên đế ngự giá thân chinh để khích lệ tinh thần dân chúng, thể hiện quyền uy của đất nước.
Thiên Nguyên đế do dự mãi chưa quyết, cuối cùng lại đẩy Đại hoàng tử Sở Hoài Dẫn mười tám tuổi ra chiến trường.
Mọi người ai cũng không ngờ được một Đại hoàng tử chưa từng ra chiến trường, một đường mạnh như vũ bảo, dùng đúng hai năm ngắn ngủi đem Bắc Địch đẩy lùi về biên giới, lại trấn thủ phương Bắc thêm ba năm, đánh đến Bắc Địch ngoan ngoãn. Cuối cùng phải quy phục, chấp nhận cống nạp.
Trong năm năm, danh hiệu chiến thần của Sở Hoài Dẫn đã được trên dưới triều đình và dân chúng tung hô. Dân gian lưu truyền vô vàn câu chuyện, có lúc là hung thần gϊếŧ người đẫm máu, cũng có lúc lại là văn võ song toàn, anh tuấn hoàn mỹ như thần tiên... Tùy vào sở thích mỗi người, đủ các loại thoại bản phù hợp cho toàn dân.
Trên đường phố Trường An, Mạnh Chu ngồi ở một quầy hàng nhỏ, tay trái cầm bánh bao tay phải cầm sữa đậu, hai má hơi phồng lên, cái miệng nhỏ nhắn bóng loáng, làn da trắng nõn, so với bánh bao của đầu bếp nổi danh Vương Phúc Qúy còn muốn trắng mềm hơn. Ánh mắt y như quả nho đen tuyền lóng ánh nước, lông mi dài rũ xuống. Xung quanh mọi người đang nhiệt tình thảo luận về Đại hoàng tử anh minh thần vũ, riêng chỉ có y an tĩnh như viên ngọc trắng sáng tỏa ra ánh sáng yếu ớt vào chốn thành thị ồn ào.
"Quả thực trên trời giáng xuống sao Tử Vi!!" Một lão già không giấu nổi phấn khích, hận không thể sinh muộn hơn năm mươi năm để được theo Đại hoàng tử ra trận gϊếŧ địch.
Mạnh Chu rũ mắt. Sở Hoài Dẫn vẫn đang nắm giữ binh quyền, nhiều lần tỏ ý không muốn trở về. Thiên Nguyên đế đã sớm ăn ngủ không yên, tháng trước lấy lý do nguyên hoàng hậu báo mộng nhớ nhung hoàng nhi mà đặc mệnh cho Sở Hoài Dẫn hồi kinh tế lễ.
Mạnh Chu vốn cho rằng Sở Hoài Dẫn lần này vẫn sẽ như cũ bỏ qua thánh chỉ, nhưng mười ngày trước, Đại hoàng tử mang theo quân lính khải hoàn về triều, cuồn cuộn khí thế, mọi đường hẻm đều có người dân chào đón. Thậm chí cả Thiên Nguyên đế cũng tự mình ra cung nghênh đón.
Mạnh Chu vô thức sờ mặt mình một cái, cảm tưởng như bị vả sưng rồi.
Tình hình trong kinh thành hiện giờ biến hóa vô cùng, Nhị hoàng tử trong năm năm này liên tục hành động, dưới sự giúp đỡ của hoàng hậu đương nhiệm, lôi kéo được một số lượng lớn triều thần ủng hộ, bọn họ suốt ngày lải nhải bên tai Thiên Nguyên đế rằng: "Đại hoàng tử có thể trấn quốc nhưng không có lễ nghĩa trị nước", cái lễ nghĩa này ám chỉ việc Sở Hoài Dẫn kháng chỉ không trở về.
Dĩ nhiên vẫn có những người ở phe trung lập, như người cha đạo đức giả của y, Tả thừa tướng Mạnh Phủ Thiện.
Mặc dù Sở Hoài Dẫn trở về, nhưng binh quyền cũng sẽ không giao nộp. Thiên Nguyên đế tuổi già sức yếu, mọi triều đại đế vương đều sợ nhất là chết không được yên bình, chỉ cần Sở Hoài Dẫn không phát động binh biến thì hẳn ông ta sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Mạnh Chu uống ừng ực nửa chén sữa đậu nành, môi mỏng dính đầy bọt trắng.
Bên tai nghe thổi một khúc nhạc rộn ràng, tiếng pháo từ xa dần lại gần, hai hàng ngựa cao to xếp cạnh nhau, vó ngựa vững chãi, vụn pháo đỏ rực bay nhảy khắp trời, từng cái một run lẩy bẩy rơi vào chén sữa đậu nành.
Mạnh Chu nhíu mày, bất ngờ quay đầu, một cơn gió vừa vặn thổi tới làm cho chiếc rèm bằng lụa đỏ của kiệu lớn nhẹ nhàng bay lên, tỏa ra hương thơm kinh người,
Mạnh Chu ngồi gần, lập tức nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh của tân nương đang siết chặt khăn hỉ. Trông không giống một đại cô nương khẩn trương trong ngày thành thân, ngược lại giống như là... Muốn gây chuyện à? Mạnh Chu khóe miệng nhếch lên một độ cung rất nhỏ, cơ hồ khó nhìn thấy, cái việc này thì y rành nhất.
Hôm nay là một ngày lành để tiểu công tử nhà Vương Hữu tướng thành thân với đích nữ của Binh bộ Thị lang, nhưng cả kinh thành ai mà không biết tân lang Vương Quân Dương là một tên hung ác, cả ngày trừ ăn uống thì toàn giao hoan và đánh bạc, không phải là kẻ tốt lành gì. Bất quá đây chỉ là những thói quen thường thấy của đám con cháu nhà quyền quý, Vương Quân Dương không gọi là nổi bật gì.
Mạnh Chu hơi đảo mắt, thập phần giảo hoạt. Thời đại này người còn tận tụy với con đường làm quan như y không nhiều lắm.
Mạnh Chu xoa xoa bụng, tiếc nuối nhìn chén sữa đậu nành chưa uống hết, "Ông chủ, tính tiền."
Dạo tới dạo lui, vòng qua hai gian tửu lầu, quẹo vào một hẻm nhỏ vắng vẻ, đi về phía trước một đoạn nữa là hậu viện của Vương hữu tướng. Từ xa nhìn lại có thể thấy đình nghỉ ngơi và dãy hành lang tinh xảo. Đến cuối đường là một tòa tiểu lâu hai tầng, được bao quanh bởi tường rào.
Theo phong tục Đại Ngụy, thời gian bái đường và động phòng được tách riêng, đều được sắp xếp kỹ lưỡng. Sau khi bái đường, tân nương sẽ nghỉ chân ở hậu viện, đến giờ lành mới vào động phòng.
Mạnh Chu vô cùng thích thú nhìn khung cửa sổ của tiểu lâu đang mở rộng, có một chiếc thang tre được bắc lên đó, một nam tử áo xanh đứng bên dưới ngước lên, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn về phía cửa sổ. Vài tiếng xào xạc vang lên, tân nương cởi bỏ đi giá y phức tạp, tháo nùng trang, thay một bộ bạch y phổ thông, theo thang trúc leo xuống.
Nhanh nhẹn và táo bạo hiếm thấy.
Hai người ôm nhau một lúc rồi mới đặt thang xuống, ngẩng đầu chợt nhìn thấy Mạnh Chu không biết đã xuất hiện từ lúc nào, sắc mặt cả hai đều tái đi.
Mạnh Chu nhìn qua dung mạo của nam tử áo xanh, ra là nhi tử kẻ thù truyền kiếp của Binh bộ Thị lang, một trong số ít những người trẻ tuổi có triển vọng ở kinh thành. Không nhầm thì anh ta còn đang tham gia khoa cử, giờ lại muốn buông bỏ tương lai của mình để dẫn người tình bỏ trốn.
Tân nương tử vóc người cao gầy lo lắng chắn ngang, ngăn ở trước: "Ngươi coi như chưa thấy gì đi, ta vốn không muốn thành thân, là phụ thân ép ta."
Mạnh Chu rũ mắt, hờ hững nói: "Cô nương suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ đi ngang qua đây thôi."
Thanh niên hơi sửng sốt, hướng Mạnh Chu chắp tay cảm tạ rồi kéo tân nương vội vã rời đi, không chút chần chừ.
Mạnh Chu đứng tại chỗ nhìn cửa sổ, trầm tư một lúc rồi đột nhiên nhón chân phi thân nhảy lên tường cao, bám lấy thành cửa, cùi chỏ hơi dùng sức, dáng vóc khỏe khoắn nhẹ như chim yến biến mất sau cửa sổ.
Cánh cửa sổ ken két đóng lại, không nhìn ra điều gì bất ổn. Chưa tới thời gian một nén nhang, tân nương đã đổi người.
Hoa cài đầu nằm đầy trên mặt đất, kẹp tóc vàng lăn lóc, phượng quan bị tùy ý ném lên sụp đồ mềm mại, tân nương kia thật sự là hết sức tùy tiện. Mạnh Chu vừa phàn nàn vừa dọn dẹp đống lộn xộn.
Khi bước ra từ phía sau tấm bình phong, Mạnh Chu đã thay một bộ giá y đỏ thẫm được thêu chỉ vàng, váy dài kéo lê trên đất, vòng eo thon gọn được ôm lấy bằng một thắt lưng to bằng bàn tay, chính giữa điểm một chiếc cài bạch ngọc.
Xinh đẹp kiều diễm, mi mắt phong lưu.
Xé cái chăn bằng gấm ra tùy ý lấy hai cục bông vải nhét vào trước ngực, lại đi tới bàn trang điểm, mở tủ giơ tay hốt một đống trang sức bằng vàng đeo vào. Y qua loa chỉnh lại mái tóc dài của mình, đậy khăn trùm đầu lên, nhẩm tính thời gian.
Vì Mạnh Chu lúc trước đã đắc tội Vương Quân Dương, không nhận được thiệp mời nên đành phải chọn cách lẻn vào.
Không chỉ mỗi Vương gia, từ khi nhậm chức ở Đại Lý tự, Mạnh Chu liền đắc tội với không ít người. Tuy nhiên, y luôn có thể xử lý tốt các mối quan hệ quan liêu một cách thần kỳ. Mỗi lần gây chuyện đều chuẩn xác, còn khiến người khác sinh ra cảm giác "Ồ, không ảnh hưởng đến mình đâu, không cần lo lắng".
Chủ yếu còn là bởi vì trước đây y động đến toàn là những người có thân phận nhỏ bé, đây là lần đầu tiên đắc tội trúng một Hữu tướng, chức quan lớn của đương triều. Nếu như không thể an toàn rút lui, vậy đại khái tương lai liền... Mờ mịt thê lương.
Ba ngày trước, một người gặp nạn đã tìm tới Đại Lý tự, cáo trạng Vương Quân Dương khi nam phách nữ, bắt cóc tiểu ái nữ A Quyên đã đính hôn. Không bằng không chứng, còn chọn sai địa điểm, Đại Lý tự hiển nhiên không nhận vụ án này.
Các nha môn đùn đẩy nhau, người gặp nạn báo án không thành, lại gặp được kẻ sẵn sàng lắng nghe những gì bà nói --- một quan ngũ phẩm của Đại Lý tự. Chẳng quan tâm y có phải quan ngũ phẩm hay không đã liều mạng dập đầu, khóc lóc, nói tiểu nữ hài tính tình cương liệt dù cho liều mạng cũng phải cứu được nàng ra... Mạnh Chu chưa nói có giúp hay không thì người gặp nạn đã trợn tròn mắt, khóc lóc ngất xỉu trước cửa Đại Lý tự.
Mạnh Chu ra tiền kêu người đưa bà trở về, quay đầu lại bị đám người ở Đại Lý tự trào phúng: "Vụ việc này là công tử nhà Thừa tướng phạm lỗi, chúng ta có phá án cũng phải chú trọng thứ bậc đúng không? Mạnh công tử e rằng lại tốn công vô ích rồi."
Đám người này luôn thích ngoài sáng trong tối châm chọc y là "Công tử nhà Thừa tướng", Mạnh Chu chỉ cười cho qua, lười so đo với họ.
Mạnh Chu sẽ không hứa hẹn điều mà bản thân không nắm chắc, trước hết y phải đến Vương gia xem xét tình hình, ít nhất làm rõ sự thật trong lời nói của người báo án, người bị giấu ở đâu, đã chết hay chưa.
Giá mà bây giờ có một cái bắp đùi cùng chung chí hướng để ôm...
Mạnh Chu thở dài, nhắm một ít đậu phộng gϊếŧ thời gian. Nếu mà có bắp đùi để ôm thì y đã không phải quanh co lòng vòng mạo hiểm để phá án như này, thật sự thảm.
Vương Quân Dương vốn luôn được ưu ái, chỗ ở cách thư phòng phụ thân hắn rất gần. Vì hôm nay có hỉ sự, trong phủ người hầu đi lại hỗn loạn, là cơ hội hiếm có để thừa nước đυ.c thả câu.
Nhưng Mạnh Chu quên mất một chân lý này. Y có thể nghĩ ra hiển nhiên người khác cũng có thể.
Ăn đậu phộng xong lại có chút khát, Mạnh Chu đảo mắt một vòng, không có nước trà.
Y lại bắt đầu nhớ thương chén nữa đậu nành còn dở kia.
Thời gian để Mạnh Chu nhớ nhung nhanh chóng trôi qua, sắc trời tối dần, hai nữ tỳ dẫn y đến chỗ Vương Quân Dương ở.
Đổi sang một chỗ ngồi khác, Mạnh Chu đứng lên co giãn gân cốt, chờ lát nữa Vương Quân Dương đi vào y liền một tay đánh ngất người, sau đó có thể tự do hoạt động.
Về phần tại sao lại muốn giả trang thành tân nương tử, Mạnh Chu tuyệt đối sẽ không thừa nhận là y muốn câu giờ cho cái đôi uyên ương lỗ mãng kia.
Đào hôn hay gì đó, y không có ủng hộ đâu.
"Nhị công tử."
"Các ngươi lui ra đi." Là Vương Quân Dương đến.
Mạnh Chu đậy kín khăn trùm đầu, lỗ tai dựng đứng nghe ngóng, ngoài cửa tiếng bước chân vang lên hai lần rồi dần dần đi xa, lát sau lại lần nữa vang lên.
Có chuyện hệ trọng gì mà còn hơn cả đêm động phòng hoa chúc chứ? Mạnh Chu suy đoán, không lẽ là đi tìm A Quyên? Nếu là như vậy, A Quyên có thể đang ở gần đây.
Một tiếng “két” vang lên, Vương Quân Dương đẩy cửa ra, bên ngoài đột nhiên xuất hiện nhiều ánh lửa sáng rực, đám người hầu hô hào "Bắt kẻ gian", tiếng bước chân nặng nề hỗn loạn như tiếng trống dày đặc.
"Xui xẻo!" Vương Quân Dương say khướt chửi một tiếng, giọng điệu khiến người khác rất khó chịu.
Tim Mạnh Chu đập thình thịch, âm thầm cầu nguyện kẻ gian kia đừng chạy đến nơi này.
Ngọn lửa nến đỏ bập bùng chập chờn, một cơn gió thổi vào, ngay sau đó có thứ gì đột nhiên kêu rên một tiếng rồi ngã xuống, lăn mấy vòng, cửa phòng đồng thời bị đóng lại.
Là tên háo sắc hay thích khách?!
Mạnh Chu dứt khoát xé khăn trùm đầu, mặc kệ tên kia là ai thì hắn cũng sẽ không có được tân nương nào ở đây cả, hãy để cho hắn đến nhìn ngắm người nam nhi gan lớn bằng trời là y này đi ----
Bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều có chút sửng sốt.
Sở Hoài Dẫn vốn đã lấy được chứng cứ quan trọng, khi ra khỏi thư phòng đúng lúc chạm phải cơ quan, động thái trốn thoát kia đã đánh động tới hộ vệ. Vì vậy hắn phải tìm một căn phòng trốn vào, nào ngờ tới lại vào đúng phòng cưới của Vương công tử.
Hắn dứt khoát đem tân lang đánh ngất xỉu để tránh người la hét, còn thuận chân đá luôn vào góc tối trong phòng...
Ngẩng đầu thấy tân nương tử thế mà vô cùng bình tĩnh.
Ánh mắt Sở Hoài Dẫn nhanh chóng quét qua yết hầu nhô ra của Mạnh Chu, đến xương quai xanh rồi nhìn xuống, rồi đến khuôn mặt không thể phân biệt nam nữ, trong đầu hắn dao động giữa nam và nữ, cuối cùng xác định y là nam.
Hắn khẽ cau mày, đích nữ nhà Binh bộ Thị lang, hẳn là nữ nhỉ...?
Chẳng lẽ Vương gia đã sớm có phòng bị đưa quân vào hủ? Trong mắt Sở Hoài Dẫn thoáng qua một tia sát ý, đó là một loại khí thế Diêm La được rèn dũa từ những năm tháng trên chiến trường.
Mạnh Chu bỗng dưng ý thức được ba chuyện: Một, y đánh không lại hắn. Hai, người này đã lôi kéo đám thị vệ tới đây. Ba, đêm nay bản thân e rằng khó sống.
Một giây sau Mạnh Chu nhào tới gắt gao ôm lấy bắp đùi của tên kia: "Đại hiệp! Đừng đánh ta!"
Mạnh Chu đầu óc quay cuồng, hôm nay nếu không thể đi ra khỏi Vương gia thì phải làm thế nào? Ánh mắt y dán vào người trước mặt, âm thầm hung hăng lên án --- làm liên lụy tới y, vậy thì có chạy cũng phải dẫn theo y cùng đi!!
Có hộ vệ theo động tĩnh đuổi vào trong viện, Sở Hoài Dẫn dịch người vào trong, không nhúc nhích. Hai người đứng đối diện nhau giằng co trong nháy mắt, hộ vệ kia đã tới gần cửa, Sở Hoài Dẫn đột nhiên tới gần đem Mạnh Chu đẩy vào giường nhỏ, một tay kéo chăn bông che cả hai người lại.
Mạnh Chu bị đẩy cho lảo đảo lui về phía sau vô tình đạp phải vạt váy của chính mình. Khi ngã xuống giường, mái tóc đen bóng bung xõa, y sam đỏ rực xốc xếch, làm lộ ra xương quai xanh và một mảng da thịt trắng nõn.
Ba loại màu sắc hòa quyện đập thẳng vào mắt, rất mê hoặc lòng người. Sở Hoài Dẫn sửng sốt, bàn tay to lớn đang nắm lấy eo đối phương bỗng có loại xúc cảm mới mẻ, ấm nóng mềm mại làm cho cả lòng bàn tay đều có cảm giác như bị bỏng.
Mạnh Chu âm thầm liếc mắt, anh làm mùng một tôi làm mười lăm, dứt khoát cởi y phục ra, hai cánh tay níu lấy cổ hắn không chút khách khí ấn đầu đối phương xuống, đem cả khuôn mặt ấy che lại. Một loạt động tác nước chảy mây trôi, không cho người ta cơ hội cự tuyệt.
Sở Hoài Dẫn lần đầu tiên bị người nhấn đầu, gân xanh trên trán giật giật, nhưng không cho hắn kịp phản ứng "rầm" một tiếng cửa phòng đã bị phá vỡ.
"A ưʍ... đau~..." Tiếng rên ngọt ngào ngọt ngào của thiếu nữ làm xáo trộn hết thảy.
Dưới ánh lửa lấp lánh bập bùng.
Một đám hộ vệ không kịp đề phòng mà nhìn thấy một màn trên giường này.
Bọn họ đã thấy gì chứ...
Thiếu phu nhân trên người quần áo xộc xệch, nửa che nửa hở, thiếu gia đang cúi người trước ngực thiếu phu nhân, không nhìn được rõ mặt... Bọn họ là... Đang làm gì...
Vài tên hộ vệ còn trẻ tuổi khí thịnh đến máu mũi cũng chảy ra, sững sờ đến mức quên di chuyển.
Ngay cả Sở Hoài Dẫn gϊếŧ người như ngóe đã quen với núi thây biển máu cũng cảm thấy hốt hoảng, gần như tin rằng có người thứ ba đang ẩn nấp trên giường.
Chợt hắn cảm thấy được l*иg ngực đang áp sát với sườn mặt mình khe khẽ dao động.