Mặt trời vừa ló dạng trên đường chân trời, nhưng ánh sáng yếu ớt của nó không thể xua tan đi màn sương dày đặc bao trùm thành phố. Đã ba tháng trôi qua kể từ ngày đại dịch bùng phát, thế giới mà chúng ta từng biết đã hoàn toàn thay đổi. Hôm nay là ngày đánh dấu sự bắt đầu của một cuộc chiến sinh tồn khốc liệt, và không ai biết liệu họ có thể sống sót qua ngày mai hay không.
Hà, một cô gái trẻ với đôi mắt sắc lạnh, đứng trên mái nhà của một tòa cao ốc bỏ hoang, nhìn xuống những con phố đổ nát bên dưới. Bên cạnh cô là Minh, một người bạn thân từ thời trung học, giờ đây là người đồng đội duy nhất còn lại. Cả hai đều khoác trên mình những bộ quần áo rách nát và bụi bặm, minh chứng cho những ngày dài sống trong sự hỗn loạn và nguy hiểm.
"Chúng ta phải tìm nguồn nước sớm," Hà thì thầm, giọng nói khô khốc vì khát. "Không thể tiếp tục di chuyển mà không có nước."
Minh gật đầu, ánh mắt lướt qua những tòa nhà đổ nát, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống. "Tớ nghe nói có một khu trú ẩn ở phía tây thành phố. Có thể chúng ta sẽ tìm thấy nước ở đó. Nhưng đường đến đó không dễ dàng gì."
Hà nhíu mày, lắng nghe tiếng gió rít qua các khung cửa sổ vỡ nát. "Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Đi thôi."
Họ bắt đầu hành trình, di chuyển qua những con phố tràn ngập xác người và những mảnh vụn của một nền văn minh đã sụp đổ. Mùi hôi thối của cái chết và sự phân hủy làm họ buồn nôn, nhưng cả hai đã quá quen với cảnh tượng này. Đôi lúc, họ phải né tránh những băng nhóm cướp bóc, những kẻ sống sót không có đạo đức và sẵn sàng gϊếŧ người để giành giật tài nguyên.
Bỗng nhiên, Minh ra hiệu dừng lại. "Nghe thấy gì không?" anh thì thầm.
Hà lắng tai nghe. Từ xa, có tiếng động cơ rền rĩ và những tiếng la hét. Họ nhanh chóng ẩn mình sau một bức tường đổ nát, nín thở chờ đợi. Một nhóm người trang bị vũ khí xuất hiện, dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, mặt đầy sẹo. Hắn ta cười gằn, ra lệnh cho thuộc hạ tìm kiếm xung quanh.
"Đây là khu vực của chúng ta! Bất cứ ai xâm phạm sẽ phải trả giá!" người đàn ông hét lên, giọng nói đầy uy lực.
Hà và Minh nhìn nhau, biết rằng họ không thể đối đầu với nhóm này. Họ quyết định di chuyển lặng lẽ, tránh xa khu vực nguy hiểm. Nhưng đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, kéo theo đó là những tiếng la hét hoảng loạn.
"Chạy!" Hà hét lên, kéo Minh theo mình. Cả hai chạy băng qua những con phố đổ nát, cố gắng thoát khỏi hỗn loạn. Họ không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng rõ ràng tình hình đang trở nên tồi tệ hơn.
Sau khi chạy một đoạn khá xa, họ dừng lại để thở. Minh kiểm tra lại túi đồ, thấy rằng họ vẫn còn một ít thức ăn và đạn dược. "Chúng ta phải tìm nơi an toàn trước khi trời tối," anh nói.
Hà gật đầu, nhìn quanh tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của nơi trú ẩn. Cuối cùng, họ phát hiện một căn nhà hoang dường như vẫn còn nguyên vẹn. Cẩn thận tiến vào bên trong, họ kiểm tra từng ngóc ngách để đảm bảo không có ai ẩn nấp.
"Chúng ta sẽ tạm nghỉ ở đây đêm nay," Hà nói, đặt ba lô xuống và ngồi phịch xuống sàn. "Nhưng đừng quên canh gác."
Minh gật đầu, ngồi dựa lưng vào tường và nhìn ra ngoài cửa sổ. "Cậu nghỉ trước đi, tớ sẽ canh chừng."
Hà nhắm mắt lại, cố gắng tìm kiếm một chút yên bình giữa cơn ác mộng này. Nhưng trong lòng cô vẫn luôn căng thẳng, biết rằng cuộc chiến sinh tồn chỉ mới bắt đầu, và những gì đang chờ đợi phía trước còn khủng khϊếp hơn nhiều.
Thế giới đã thay đổi mãi mãi, và chỉ những người mạnh mẽ và kiên cường mới có thể sống sót. Hà và Minh hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Nhưng họ không đơn độc. Còn nhiều người khác, những người cũng đang đấu tranh để tồn tại, và chỉ có thời gian mới trả lời được liệu nhân loại có thể vượt qua được thử thách khắc nghiệt này hay không.