Bố Méo Làm Công Dự Phòng Nữa

Chương 10

Tôi thành gian phu rồi à?

Ơ?

Đúng là bất ngờ thật, Chúc Tự Kiều tôi mà cũng có ngày không dưng bị gán cho cái mác gian phu thế này.

Văn Du Sơn rõ ràng đã bùng nổ, pheromone phun ra như thác nước. Cố Hàn Thanh cau mày, vẻ mặt Bùi Vấn Thanh không kiên nhẫn, còn những người khác đều ít nhiều bị ảnh hưởng.

Sầm Thư đang cuộn mình trong vòng tay tôi càng khó chịu hơn, thân thể không khống chế được run rẩy như bị điện giật.

Tôi đứng yên giữa tâm bão.

Về cơ bản, không có pheromone nào có thể ảnh hưởng đến tôi. Tôi thậm chí còn không thể tự mình giải phóng pheromone chứ đừng nói đến việc bị ảnh hưởng.

"Văn Du Sơn, cậu bình tĩnh lại đã!" Lần này Cố Hàn Thanh đứng ra hòa giải, sắp không chịu được nữa. Cậu ấy vội vàng ngăn Văn Du Sơn lại, muốn anh ta bình tĩnh một chút, đồng thời nháy mắt nhìn một người bạn Beta khác ý bảo tên đó nhanh đi lấy thuốc ức chế.

Văn Du Sơn đẩy cậu ấy ra, gầm lên: "Làm sao mà bình tĩnh được? Vợ của tôi bị người ta chấm mυ'ŧ rồi kia kìa!”

Nếu diễn viên chính không phải tôi thì tôi rất vui vẻ xem kịch, nhưng tôi lại vô tình nhận cái vai này nên màn kịch trước mắt không còn thú vị nữa.

Tôi nhẹ nhàng đẩy Sầm Thư ra, không có hứng thú dính líu đến quan hệ tình thù của bọn họ: "Tôi đi đây, các cậu tự xử đi.”

Hiển nhiên là hành động phủi mông rời đi của tôi đã khiến khán giả sửng sốt, Sầm Thư nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc, Văn Du Sơn càng thêm mờ mịt, những người A O có mặt đều nhìn tôi với ánh mắt đang nhìn một tên cặn bã.

"Anh còn muốn chạy à! Trước hết phải nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi đã!” Văn Du Sơn chặn trước mặt tôi: “Chúc Tự Kiều, tôi coi anh là bạn mà cậu lại đối xử với tôi như thế này sao?”

Bạn á?

Tôi thậm chí còn không có quen anh ta.

"Tôi không biết anh, làm sao làm bạn với anh được?" Tôi chán ghét đáp.

Thật ồn ào.

Khi tôi nhìn lên, tất cả bọn họ đều ngạc nhiên nhìn tôi.

"Nhìn tôi làm gì? Không cần thiết đâu.” Tôi xoa xoa tóc, chân còn chưa bước đi đã bị Văn Du Sơn túm lại đến trước sô pha.

Văn Du Sơn phẫn nộ nói: “Vậy anh cũng không thể lén lút cướp người yêu của tôi được chứ?”

Anh ta giơ nắm đấm lên hướng về phía mặt tôi. Tôi thở dài, né tránh đòn công kích của anh ta, cố kiên nhẫn nói: “Tôi không có cướp…”

"Đủ rồi!" Sầm Thư cuối cùng cũng ngừng run rẩy. Cậu ta hung hăng đẩy Văn Du Sơn ra, nhỏ giọng hỏi: "Văn Du Sơn, anh là ngu thật hay giả vờ ngu vậy hả?”

Văn Du Sơn nhìn vào mắt cậu ta, vẫn có chút bối rối.

"Hôm nay tôi rơi vào cảnh này là do ai ban tặng? Nếu anh không làm nhục tôi trước mặt bạn bè anh, liệu tôi có rơi vào tình huống này không?” Sầm Thư lau nước mắt: "Nếu không phải anh Chúc chạy đi tìm thuốc ức chế cho tôi, anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với tôi?”

Ơ, nói hết rồi à, không hóng được gì nữa rồi.

Tôi đứng khoanh tay xem kịch, chợt một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Anh không thấy phiền à?”

Đó là Bùi Vấn Thanh.

"Tôi phiền cái gì?" Tôi thản nhiên hỏi cậu ấy.

Đúng là lạ thật đấy, cậu nhóc con nhà người ta này hôm nay cũng có hứng thú với mấy chuyện nhảm nhí này sao?

Bùi Vấn Thanh không bận tâm đến thái độ của tôi, cậu ấy dường như đang cân nhắc lời nói của mình, sau khoảng mười giây, cậu ấy tiếp tục nói: "Bị coi như công cụ.”

"Đây không phải là tiền lương sao?" Tôi hất cằm về phía Sầm Thư và Văn Du Sơn đang cãi nhau: "Đang chán tự dưng lại có người đến diễn cho xem, có gì không tốt.”

Bùi Vấn Thanh chết lặng, tôi quay đầu nhìn cậu ấy, trêu ghẹo nói: "Cậu không thích à?”

Ai nấy đều đến đây xem kịch, sao lại có người không thích được?

Cậu ấy yên lặng nhìn tôi, khuôn mặt banh ra căng thẳng, tôi có thể lờ mờ thấy được vẻ tiếc nuối vì nói mãi mà tôi không hiểu trên mặt cậu ấy.

“Tôi không thích." Cậu ấy lạnh lùng phun ra ba chữ.

Cũng đúng, loại người ưu tú này không thể hiểu được thế nào là nhàm chán, tất nhiên sẽ không có hứng thú với mấy màn kịch này rồi.

Chỉ là vì không thích thôi.

Cậu tiếc nuối tôi cái gì, đám người trong Trường Kinh có ai không nói tôi là mặt người dạ thú.

"Văn Du Sơn, chúng ta chia tay đi." Sầm Thư không lau nước mắt, khi nước mắt cậu ta rơi xuống trông cứ như đang đóng phim thần tượng.

Văn Du Sơn nhìn chằm chằm cậu ta hồi lâu, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên không chấp nhận kết quả này.

Ánh mắt anh ta vòng quanh Sầm Thư, sau đó từ từ vòng qua đám người, cuối cùng đáp xuống người tôi.

Ủa?

"Chúc Tự Kiều, anh chờ đấy." Mắt anh ta đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nói với tôi.

Ơ?

Khuôn mặt Văn Du Sơn đầy vẻ đau đớn trông cứ như một trái mướp đắng. Cuối cùng anh ta liếc Sầm Thư một cái rồi chỉ để lại một câu: “Sầm Thư, em đừng có hối hận, rồi đẩy đám người ra chạy mất dạng.