Bố Méo Làm Công Dự Phòng Nữa

Chương 9

Cố Hàn Thanh không nói nên lời, môi cậu ta mở ra rồi khép lại, cố gắng tìm ra điểm nào đó trên người tôi có thể chiến đấu với Bùi Văn Thanh một lần nữa, nhưng sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như người chết của tôi một hồi lâu, cậu ấy đành thở dài thất vọng.

Cố Hàn Thanh ảo não: “Lão Chúc à, không phải là tôi mắng cậu đâu nhưng đừng ngày nào cũng mang cái vẻ mặt như người chết đó ra ngoài được không?”

“Vậy thì thật có lỗi quá.” Tôi ngáp dài một cái rồi cầm thuốc ức chế đi về phía căn phòng, khóe mắt lại nhìn thất Bùi Vấn Thanh nâng chén rượu về phía tôi.

Đó là ý muốn chạm cốc chào hỏi.

Vẻ mặt của cậu ấy rất nghiêm túc, nhưng toàn bộ động tác lại có chút lo lắng.

"Oa, đe dọa, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, a, đây là... Lão Chúc này, không thể nhịn được, đáp lễ đi.” Cố Hàn Thanh ở bên cạnh tôi ngạc nhiên, gào to dọa nạt.

“Cố Hàn Thanh, cậu là thái giám à?” Tôi bình tĩnh nhìn cậu ấy một lúc rồi mặc kệ cậu ấy.

Sau khi tôi trở về phòng, cả người Sầm Thư đã không còn thần trí, khoác áo của tôi nằm bất động trên sô pha.

Có lẽ là cậu ta cảm nhận được tôi đã quay lại bèn đựng dậy khỏi ghế, áo khoác trượt xuống theo đầu vai, cậu ta nghiêng ngả đi về phía tôi.

“Anh Chúc…” Cậu ta bắt lấy cánh tôi tôi, trên người tỏa ra mùi pheromone nồng nặc như đang ở trong vườn hoa hồng.

Không được rồi, lát nữa tôi phải đi uống thuốc viêm mũi thôi.

“Tôi có thuốc ức chế đây rồi.” Tôi quơ quơ thuốc ức chế trên tay, dễ dàng mở bao bì của nó ra.

Thuốc ức chế của Omega phải đổ vào đường nào nhỉ?

Tôi thoáng nhớ lại nội dung trong tiết học sinh lý, một tay cầm thuốc ức chế, một tay đâm kim vào cánh tay trái của Sầm Thư.

Thuốc ức chế của Cố Hàn Thanh cực kỳ mạnh, sau khi Sầm Thư được tiêm thuốc ức chế, cậu ta đã lấy lại tri giác chỉ trong vòng vài phút, thậm chí còn có thể vấp váp xin lỗi và cảm ơn tôi.

"Tôi rất xin lỗi, anh Chúc…” Cậu ta cúi đầu: “Đã gây thêm phiền toái cho anh rồi.”

Tôi có thể làm bạn với một gã không có đạo đức như Cố Hàn Thanh vậy nên suy cho cùng tôi cũng không phải là thứ tốt lành gì, vậy nên tôi trả lời khá vô cảm: “Đúng là rất phiền.”

Mặt Sầm Thư đỏ bừng, cậu ta co quắp ngồi trên sô pha, lúng túng đáp: “Tôi rất xin lỗi.”

Cậu ta như vậy khiến tôi có cảm giác như mình đang ỷ mạnh hếp yếu, tôi tạm thời vẫn muốn làm người, không có muốn làm cầm thú đâu.

“Không cần giải thích.” Tôi đáp: “Chuyện đã xảy ra rồi, dù nói thêm nữa cũng vô dụng.”

Không biết Sầm Thư lại nghĩ đến chuyện gì mà hơi hé miệng, ngay sau đó khóc lóc nức nở: “Không phải do tôi cố ý đâu… Trước khi tôi ra ngoài đã tiêm thuốc ức chế rồi.”

Vậy thì là do người khác cố ý.

Nhưng như vậy thì cũng đâu có liên quan gì đến tôi?

Tôi thuận miệng trả lời cậu ta, nhưng có lẽ cậu ta không ngờ tôi lại toàn trả lời chệch hướng cậu ta suy nghĩ, tôi đúng là một tên diễn viên phụ quá phận, dám chiếm spotlight của cậu ta.

Bọn tôi còn chưa nói được mấy câu thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng tranh chấp.

Âm thanh rất mơ hồ, tôi không thèm lắng nghe, có lẽ đó lại là băng đảng của Cố Hàn Thanh.

Sắc mặt Sầm Thư thay đổi, cậu ta thô bạo túm lấy cánh tay tôi rồi cầu xin: "Anh Chúc, anh có thể giúp tôi được không?”

Tối nay tôi bị nguyền rủa phải hóa thành Bụt để giúp đỡ mọi người à?

"Tôi đã giúp cậu rồi." Tôi không nhịn được đẩy tay cậu ta ra: “Cậu đã trưởng thành, tôi nghĩ cậu nên có khả năng tự giải quyết vấn đề.”

Cậu ta mím môi, khóc thảm thiết: "Tôi thật sự không nhịn được… Anh Chúc, ng ngoài cửa chính là bạn trai cũ Văn Du Sơn của tôi, tôi không biết…”

Sầm Thư đột nhiên nắm lấy tay tôi, cúi đầu xuống rồi lại cầu xin tha thiết: "Anh Chúc, anh muốn làm gì tôi cũng được, chỉ cần anh giúp tôi thôi.”

Cánh cửa đột nhiên mở ra.

"Chắc chắn là em ấy ở trong này, Cố Hàn Thanh, cậu còn muốn giấu giếm cái gì nữa?"

Đây có lẽ là giọng nói của Văn Du Sơn.

"Văn Du Sơn, cậu có thể bình tĩnh lại không, ai thèm chạm vào Omega của cậu chứ? Cậu đừng nhạy cảm như vậy!”

Cố Hàn Thanh đang khuyên nhủ Văn Du Sơn.

Cả nhóm người đều chen vào, có lẽ ngửi thấy mùi pheromone nồng nặc nên sắc mặt ai nấy đều đồng loạt thay đổi.

Thực đúng là phấn khích.

Tôi còn đang mải hóng hớt thì trong lòng đột nhiên có thêm một người.

Ánh mắt của cả nhóm đều rơi vào trên người Sầm Thư và tôi.

Người đứng bên cạnh Cố Hàn Thanh có lẽ là Văn Du Sơn, anh ta nhìn chằm chằm vào tôi và Sầm Thư, cánh tay chỉ vào tôi run rẩy.

“Sầm Thư… Chúc Tự Kiều…”

Hai mắt anh ta đột nhiên đỏ lên.

Tôi lẳng lặng cúi đầu nhìn Sầm Thư đang run rẩy rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Văn Du Sơn, chỉ thấy vẻ mặt của Cố Hàn Thanh sửng sốt, cuối cùng ánh mắt rơi vào khuôn mặt đang cau mày của Bùi Vấn Thanh.