Tôi khẽ quay đầu lại, trên mặt cậu ta đã không còn chút lý trí nào nữa.
Xem ra cậu ta đã bước vào giai đoạn động dục thứ 3 rồi.
Chẳng mấy chốc sẽ chuyển sang giai đoạn thứ 4 và cuối cùng là giai đoạn thứ 5.
Tôi kéo cổ áo của cậu ta lùi về sau, kéo cậu ta ra khỏi mình: "Tôi biết nó phiền phức nên mới không dùng cách đấy, cảm ơn cậu.”
Biết phiền phức rồi mà vẫn nói, không phải là vô nghĩa à?
Tôi không làm mấy chuyện vô đạo đức này.
Thằng nhãi Cố Hàn Thanh kia là một Alpha, trong phòng này của cậu ấy cũng không có thuốc ức chế dành cho Omega nào cả. Tôi cởi chiếc áo khoác đã dính đầy mùi hoa hồng của mình ra rồi ném lên ghế sô pha, sau đó mới mở cửa đi ra ngoài.
Ngay khi tôi vừa bước ra ngoài đã hắt hơi vài cái.
Tôi bị dị ứng phấn hoa nên không chịu được, chắc phải uống vài viên Loratadine mới đỡ thôi.
“Cố Hàn Thanh, ở nhà cậu có thuốc ức chế không?” Tôi đi đến bên cạnh tên nhãi Cố Hàn Thanh đang khóc lóc nức nở, ngắm ngai lỗ tai cậu ấy rồi gào một tiếng thật to giữa tiếng nhạc ồn ào.
Cố Hàn Thanh đầu tiên kêu “a” vài tiếng, ngay sau đó kéo tôi đến một nơi yên tĩnh hơn một chút. Cậu ấy mang vẻ mặt hưng phấn hỏi tôi, ánh mắt cực kì đáng khinh nhìn xuống nơi cách rốn 3 tấc: “Cậu được rồi à?”
“Cậu là súc vật à?” Tôi giơ ngón giữa với cậu ta, làm bạn với một tên nhãi như thế này đúng là tôi không có đạo đức.
Cố Hàn Thanh cũng không có đạo đức.
“He he.” Cậu ấy nở nụ cười, đè cái ngón tay thối của tôi xuống rồi hỏi vào trọng điểm: “Omega nào? Nói một câu đi.”
"Thuốc ức chế." Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy với vẻ mặt không chút thay đổi, lòng bàn tay giơ ra.
Cậu ấy chửi thề một câu rồi chạy đi tìm thuốc ức chế cho tôi, tìm được rồi thì nhét vào tay tôi.
“Cậu có biết không, hôm nay Bùi Vấn Thanh cũng tới đây đấy.” Cố Hàn Thanh đặt tay lên vai tôi: “Tôi còn cứ nghĩ tên nhóc lạc hậu đó là loại có gia phong nề nếp đàng hoàng, sẽ sớm thừa kế gia nghiệp, sự nghiệp thành công rồi còn lâu mới thích cái kiểu tiệc tùng của đám nhà giàu quần áo là lượt chúng ta nữa chứ.”
Tôi đẩy tay cậu ấy ra: "Đừng có đánh đồng tôi với mấy cậu. Tuy tất cả mọi người đều là rác rưởi nhưng so sánh với tôi cũng đồng thời là rác rưởi, các cậu không chỉ là rác rưởi cấp thấp mà còn là đám rác gây tai họa nữa.”
Cố Hàn Thanh vỗ tay: “Lão Chúc này, lý thuyết rác rưởi của cậu đúng là nghe cũng hơn người.”
“Cút.”
Tôi cười ha ha, chuẩn bị rời đi với thuốc ức chế trong tay, chợt sau lưng tôi cứ thấy lành lạnh, tựa như có người đang theo dõi tôi vậy.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma hả?
Cái cảm giác âm u lạnh lẽo này đúng là kì lạ.
Tôi đi dọc hành lang trên tầng hai, cúi đầu xuống, mắt đối mắt với Bùi Vấn Thanh ở tầng một.
Án đã được phá.
Thì ra cảm giác sợ hãi âm u này đến từ Bùi Vấn Thanh.
Cố Hàn Thanh lê dép, từ từ đi tới bên cạnh tôi, choàng lấy bả vai tôi: “Ái chà, một núi không chứa được hai hổ.”
Tôi liếc mắt nhìn cậu ấy: “Không thể so với tên đó được, tôi chỉ là một con mèo bệnh, đừng có cái gì mà một núi hai hổ.”
Cố Hàn Thanh hiển nhiên không bị thuyết phục, nằng nặc lôi ra một tá điều kiện chứng minh tôi cũng không thua kém gì Bùi Vấn Thanh: “Cậu nhìn đi, đầu tiên cả hai cậu đều là Alpha.”
“Ais, người ta bình thường còn tôi không lên được, đừng có đánh đồng chứ.” Tôi giơ tay lên, dễ dàng lật đổ luận điểm này của cậu ấy.
“Cậu nói vậy cũng chưa chắc, đến bây giờ Bùi Vấn Thanh vẫn chưa truyền ra tin đồn nào với Omega hay Beta cả, ngay cả yêu đương cũng không, nói đúng ra là chẳng khác gì cậu.”
“Như thế người ta gọi là giữ mình trong sạch.” Tôi có hơi cạn lời, định kéo tay cậu ấy xuống: “Nếu cậu rảnh rỗi quá không có gì làm thì đi chơi game đi, đừng tìm tôi nói linh ta linh tinh nữa.”
“Nhưng bây giờ thì tôi không chắc.” Cố Hàn Thanh nhìn thuốc ức chế trong tay tôi, nở nụ cười đáng khinh.
Tôi muốn đấm cho cậu ấy một cái quá, nhưng thế thì phiền lắm.
Tôi quay người rời đi, nhưng cậu ấy lại kéo tôi lại rồi nói với tôi: "Thứ hai, cả hai người đều thừa kế công việc kinh doanh của gia đình, cấp bậc quản lý này cũng tương xứng với nhau, đúng chưa?”
"Tôi đang tìm quản lý chuyên nghiệp khác đến làm thay đây." Tôi nói, cậu ấy lại giả vờ câm điếc, làm bộ như không nghe thấy.
"Thứ ba, hai người đều tốt nghiệp trường đại học Trường Kinh đúng không?"
Tôi không còn sức để bác bỏ cậu ấy nữa, tôi đã phải quẹt thẻ sinh viên để vào trường làm hơn sáu mươi bài chuyên ngành rồi.
"Thứ tư, hai người đều rất đẹp trai, nhìn đi, không phải là hai ông vua ngang tài ngang sức hay sao?”
“Cậu có thể nhìn lại mặt tôi rồi mới quyết định xem có nên nói điều ngu ngốc đó không hả?”