Bố Méo Làm Công Dự Phòng Nữa

Chương 7

"Tôi sẽ không làm phiền cậu nữa, tôi nhường phòng này lại cho cậu, được không?" Tôi đứng dậy, nhưng trước khi chân tôi kịp động đậy thì cậu ta đã hét to: “Ngồi xuống!”

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi xuống chiếc sô pha lần nữa.

“Cậu muốn tôi giơ hai tay lên đầu à?” Tôi vẫy vẫy tay, lại bị cậu ta quát một câu: “Không được nói chuyện!”

Nhóc Omega này đúng là hợp vào quân đội, khí thế rất vừa vặn. Tôi thở dài một hơi, rúc vào ghế sô pha gập đầu gối lại.

Có lẽ là vì dáng người co lại của tôi không còn đáng sợ như ban đầu nữa nên cậu ta không còn hoảng loạn, tay cần dao gọt hoa quả có vẻ đã thả lòng, run lên nhẹ nhàng.

"Quan hệ giữa anh và Cố Hàn Thanh là gì?” Cậu ta hỏi tôi.

Khóe miệng tôi giật giật: "Đừng hỏi mập mờ như vậy chứ, cậu ấy là bạn của tôi.”

Rõ ràng cậu ta càng thêm lo lắng.

"Văn Du Sơn thì sao?"

Văn Du Sơn? Nghe cái tên này thấy quen quen nhưng tôi thật sự không nhớ nổi mình đã nghe thấy nó ở đâu. Tôi thành thật lắc đầu: "Tôi không biết.”

Cậu ta thở phào nhẹ nhõm.

Cho nên người mà cậu ta thật sự lo sợ hẳn là Văn Du Sơn.

"Anh có thuốc ức chế không?"

Sau một lúc lâu, cuối cùng cậu ta cũng hỏi tôi câu quan trọng nhất.

Cậu ta hỏi tôi.

Tôi nhìn cậu ta.

"Tôi là Alpha." Tôi giải thích với cậu ta dù rằng câu này nghe có vẻ hơi ngu ngốc.

Nếu tôi mang theo thuốc ức chế của Omega bên mình thì chắc tôi sẽ phải tự hỏi không biết mình có một tên người thầm bí ở đâu ra.

Câu này dường như đã khiến cậu ta không còn đường lui, con dao gọt hoa quả trong tay rơi xuống đất kêu lên một tiếng “lách cách”. Hai má người kia đỏ bừng, cả người đỏ giống như một con tôm luộc.

"Giúp tôi với… Làm ơn…” Cậu ta khóc lóc nức nở cầu xin tôi, tay cậu ta chạm vào tôi cảm giác như một nhúm bông mềm mại.

Tôi cụp mắt xuống nhìn dáng vẻ chật vật của cậu ta, hỏi một cách chân thành: "Sao cậu lại nghĩ tôi là người tốt?”

Cậu ta lắc đầu, mơ hồ không rõ nói với tôi: “Tôi không biết, nhưng tôi cảm nhận được… Anh là… Xin anh đó…”

Tôi gãi gãi chóp mũi, bị góc 45o và ánh mắt mơ hồ của cậu ta đánh tơi tả.

Tôi chưa từng gặp một Omega nào như thế này cả.

Yếu đuối, đáng thương, ngây thơ.

Giống như một con nai hoàn toàn vô hại, mang theo sự trong trẻo tự nhiên phục tùng đồng bạn của mình.

Nhưng ánh mắt của cậu ta lại tràn đầy tham lam và tham vọng.

Đấy là lần đầu tiên tôi gặp Sầm Thư.



Đầu ngón tay của Sầm Thư rụt rè đặt trên đốt ngón tay tôi, cả người cậu ta run lên, trên người có mùi pheromone hương hoa hồng chỉ thuộc về Omega tản lấp khắp cả không gian.

Cậu ta có một khuôn mặt yếu đuối ngây thơ nhưng pheromone lại nồng nặc vô cùng, mang theo khí thế khác biệt và mạnh mẽ.

Đến cả một người thờ ơ vô cảm với pheromone như tôi còn thấy nhức hết cả mũi.

Thành thật mà nói, tôi quả thực bị viêm mũi và bị dị ứng với phấn hoa.

Cậu ta làm vậy khiến tôi thật muốn hắt hơi mấy cái.

Tôi cau mày, thấy khuôn mặt phản chiếu trong đôi mắt ướŧ áŧ của cậu ta có vẻ hung hãn, dữ tợn, lộ ra một cảm giác khó gần.

Trông mình có vẻ cũng dữ thật.

Sầm Thư đúng là gan dạ, vậy mà dám cầu xin tôi giúp đỡ, cậu ta định làm cái gì vậy?

“Để tôi đi tìm thuốc ức chế cho cậu.” Tôi nâng cằm nhìn cậu ta, ánh mắt sắc bén nhanh chóng tóm được một tia không ngờ trên khuôn mặt tinh xảo ấy.

Tên nhóc này đúng là thú vị.

Sầm Thư mất hết sức lực ngã vào đầu gối tôi, bàn tay cậu ta chống lên đùi tôi, nhìn rất giống như đang bị mắc kẹt trong vòng ôm của tôi.

Tôi ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn dang rộng hai tay.

Cho cậu ta có chỗ đứng dậy.

Sầm Thư từ từ ngẩng đầu lên nhìn tôi, ngoài việc mờ mịt, trong ánh mắt còn có chút sững sờ.

"Cho cậu có chút không gian." Tôi nói.

Khi cậu ta sắp ngã vào vòng tay tôi, tôi im lặng đứng dậy rồi xoay người lại, đẩy cậu ta một cái khiến cậu ta ngã xuống chiếc ghế sô pha,

"Đừng khách sáo." Tôi vẫy tay với cậu ta và thong thả mở cửa, chuẩn bị khám phá căn phòng bên trong này.

"Anh đi đâu vậy?" Sầm Thư chống người dậy, giọng nói khàn khàn.

Dáng vẻ co quắp khẩn trương này khiến tôi có chút bị mê hoặc: “Đi tìm thuốc ức chế cho cậu.”

Tôi không đi tìm thuốc ức chế cho cậu ta thì còn biết làm gì nữa?

Dáng vẻ này của cậu rõ ràng là dùng thuốc ức chế sẽ thích hợp hơn.

Còn về đánh dấu tạm thời hay cái gì gì đó thì tôi không hề hứng thú với việc cắn người khác một miếng như con chó này.

Tôi vẫn thích làm người hơn.

"Anh… Tôi có thể nhờ anh đánh dấu tôi tạm thời được không?” Tôi mở ngăn kéo chung quanh, còn chưa mở ra được hết thì sau lưng đã có một đôi tay bò lên. Sầm Thư dán lên lưng tôi, hỏi tôi bằng giọng điệu quyến rũ.