Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ

Chương 4: Lau nước miếng đi

Đêm nay, Khương Thất Ngư lại ngồi lên chiếc Rolls-Royce bản dài kia về đến biệt thự lớn.

Còn kiếm được 1000 điểm kinh nghiệm.

Hệ thống trơ mắt nhìn ký chủ nhà mình mới tối qua còn ngủ trên chiếu, đêm nay đã ngủ trong căn phòng có chiếc giường lớn bốn mét xa hoa và hai cái bồn cầu sang trọng, nhất thời hơi ngơ ngác.

Nó cũng không biết tại sao lại như vậy.

Khương Thất Ngư dang tay chân nằm thành hình chữ X trên giường lớn: "Bé hệ thống à, cậu thấy không? Đây là ký chủ của cậu! Ký chủ mạnh mẽ đến mức thái quá của cậu! Nhưng đừng yêu tôi nhé, vì không có kết quả đâu."

Hệ thống: "..."

Hệ thống nói: "Bước phát triển của cốt truyện này hơi chệch quỹ đạo rồi, có lẽ sau này sẽ thay đổi nhiều lắm đấy. Sao chị lại nhận người thân thuận lợi như vậy?

Thật ra Khương Thất Ngư cũng lấy làm lạ, không hiểu sao mình lại nhận người thân suôn sẻ đến thế.

Nhưng buồn thay, cô vốn không muốn động não ngẫm nghĩ.

Dù sao kết quả như ý muốn là được.

Lúc này hệ thống cất tiếng nói: "Hệ thống thăng cấp, cửa hàng hệ thống đã được mở khóa."

Nói xong câu đó, bản thân hệ thống cũng sợ ngây người!

Ủa, vậy nghĩa là nó thăng cấp được thật à?

Khương Thất Ngư cười tươi rói: "Xem đi! Đi theo một người mạnh mẽ như tôi, cậu cũng sẽ mạnh mẽ theo!"

Hệ thống hưng phấn, rồi bỗng rùng mình.

"Đinh! Có drama."

"Có một người giúp việc đang tránh né camera theo dõi lẻn vào phòng để quần áo và trang sức của ảnh hậu Tô."

"Bà ta là mẹ ruột của Khương Tử Nhiễm, thấy chị trở về rồi nên muốn tìm đường lui cho con gái mình. Vàng bạc trang sức là của cải dễ bán lấy tiền mặt nhất nên bà ta định mỗi ngày trộm một tí."

Khương Thất Ngư đang nằm liệt trên giường chợt ngồi bật dậy: "Bà ta am hiểu trộm đồ!"

Hệ thống thấy Khương Thất Ngư đứng dậy khỏi giường, còn cười đầy âm hiểm thì lo lắng hỏi: "Ký chủ, chị làm gì thế? Chị yên lặng ăn dưa kiếm điểm kinh nghiệm là được rồi."

"Chị đừng có làm gì hết á, em không có kỹ năng, không cứu nổi chị đâu."

Khương Thất Ngư hất tóc: "Tôi cần đồ vô dụng như cậu che chở à?"

Hệ thống vẫn kiên trì khuyên ngăn: "Chị đừng ra ngoài mà, đừng!"

Hu hu! Sao ký chủ của nó lại không nghe lời như vậy.

Khương Thất Ngư bơ luôn hệ thống, bước ra khỏi phòng lớn.

Lúc về cô đã để ý, cô và Khương Tử Nhiễm ở lầu hai, mà cha mẹ Khương ở lầu ba.

Thế nên chắc chắn phòng để quần áo ở lầu ba.

Khương Thất Ngư nhanh chóng lên lầu ba, vừa ngó qua đã thấy một chút ánh sáng ló ra từ kẹt cửa của một căn phòng.

Không phải ánh đèn bình thường, như là ánh đèn pin.

Khương Thất Ngư đi thẳng qua đó, vung chân đá cửa.

Tiếng động này dọa dì Vương giúp việc đang ăn trộm trang sức trong phòng sợ khϊếp vía.

Bà ta còn chưa kịp hoàn hồn, nghênh đón bà ta là mấy cái tát trời giáng.

"Chát! Chát! Chát! Chát!"

Hai tay cùng tát.

Hệ thống: "..."

Ký chủ này thật sự, thật sự định nổi điên hu hu!

Vương Xuân Hoa đau đến mức ré lên gọi bậy, dù thân hình nặng đến trăm ký nhưng không hề có sức phản kháng, vàng bạc trên tay rơi đầy đất.

"Á á á á! Ai? Ai đánh mẹ mày?"

Chẳng mấy chốc, tiếng động trong phòng chứa quần áo quấy nhiễu Khương Nam Sơn và Tô Nhậm Mẫn trong phòng ngủ.

Hai người vội chạy ra bật đèn lên xem xét.

Bóng đèn trong phòng để quần áo được bật lên, lúc này Vương Xuân Hoa mới thất rõ người đánh bà ta là cô chủ mới được ông bà chủ đưa về.

Là con gái ruột của nhà họ Khương!

Cũng chính là con nhỏ bà ta đem bán trước đây.

Bà ta che mặt mình, chớp mắt một cái rồi la làng tố cáo trước: "Bà chủ, ông chủ! Cô gái này cứ lén lút trong phòng để quần áo, tôi vào trong xem thử thì bị cô ta tát cho mấy bạt tai."

"Ông chủ, bà chủ, hai người phải làm chủ cho tôi."

Khương Thất Ngư không ngờ người giúp việc này dám đớp ngược lại mình, nghe xong đã tát thêm một cái: "Bà nghĩ cho kỹ rồi nói lại nhé. Bà nhìn xem trong tay bà đang cầm thứ gì?"

[Vàng đó! Vàng lóe sáng lấp lánh ôi chao! Lóe quá trời lóe rồi.]

[Mình cũng không dám tưởng tượng, nếu mình có nhiều vàng như thế thì sẽ trở thành một cô gái hào phóng hoạt bát cỡ nào nữa.]

Lúc này Vương Xuân Hoa mới thấy rõ mình còn đang cầm một sợi dây chuyền vàng trong tay, không biết từ lúc nào mỗi ngón tay của mình được đeo một chiếc nhẫn vàng.

Bà ta trợn trắng mắt, vẫn cố cãi: "Ông bà chủ ơi, không có đâu, không phải tôi đâu mà."

Nói rồi bà ta định tháo vàng trên tay mình xuống, nhưng gỡ mãi vẫn không ra.

Khương Thất Ngư sáp lại, thò tay vào túi bà ta rồi móc ra một đống trang sức bằng vàng, đưa cho Khương Nam Sơn và Tô Nhậm Mẫn xem, hai mắt tỏa sáng: "Cha mẹ nhìn đi ạ, bà ta trộm nhiều lắm lắm luôn."

Lúc này hệ thống nhắc nhở: "Ký chủ, chị lau nước miếng đi."

Khương Thất Ngư: "..."

Trong phòng khách.

Quản gia và Khương Tử Nhiễm cũng đi tới.

Người giúp việc Vương Xuân Hoa quỳ trên mặt đất, một mâm đầy trang sức bằng vàng đặt ngay ngắn trên bàn.

Tất cả đều được moi ra từ người bà ta, đến cả áo ngực cũng có hai chiếc nhẫn vàng được nhét trong đó.

Lúc bị Khương Thất Ngư móc ra, ngay cả Vương Xuân Hoa cũng choáng váng!

Bà ta nhét chúng vào ngực lúc nào? Làm gì có!

Thấy ma thiệt rồi!

Đương nhiên Khương Thất Ngư sẽ không nói cho Vương Xuân Hoa biết rằng lúc cô đánh bà ta có lén thả một thiết bị hút kim loại lên người bà ta.

Vàng bạc tự động chui ào ào lên người bà ta.

Thiết bị đó được mua từ cửa hàng hệ thống với giá 100 điểm kinh nghiệm.

Khương Nam Sơn bình thường hiền hòa, nhưng khi gặp chuyện này, luồng khí áp lực của tổng giám đốc bá đạo vốn có trên người ông tuôn ra cuồn cuộn.

"Dì Vương, tôi tự nhận nhà họ Khương chúng tôi đối xử với bà khá tốt, tại sao bà lại muốn trộm đồ?"

Khương Thất Ngư ngồi bên cạnh, cắn một miếng táo nhai nhồm nhoàm, cố gắng kiềm nén ánh mắt để không nhìn đống vàng bạc kia.

[Còn tại sao nữa? Vì con gái ruột Khương Tử Nhiễm của mình chứ sao.]

Khương Nam Sơn và Tô Nhậm Mẫn nhìn nhau.

Vừa rồi, lúc trong phòng ngủ, hai người họ còn đang nghĩ xem người giúp việc lén tráo đổi con họ vào năm ấy là ai.

Dù sao cũng đã hơn hai mươi năm, nhà họ Khương có nhiều người giúp việc xin vào rồi nghỉ.

Làm mấy ngày rồi đi cũng có, vẫn luôn làm trong nhà cũng có vài người.

Không ngờ lại là dì Vương trước mắt.

Nhưng lúc bà ta phỏng vấn vào làm, có nói rằng chồng mình đã chết, trong nhà có đứa con trai cần mình nuôi nấng.

Vậy sao bà ta có thai được?

[Dì Vương không phải thứ dễ xơi gì, lúc chồng nằm trên giường bệnh, bà ta đã nɠɵạı ŧìиɧ với chồng của một nữ bệnh nhân khác cùng phòng! Không ngờ mới một đêm xuân đã hoài thai.]

[Sau khi phát hiện, bà ta lại đi tìm quản gia mây mưa một đêm, giờ ông quản gia này còn tưởng Khương Tử Nhiễm là con gái ruột của ông ta nữa! Còn yêu chiều cô ta hết mức!]

[Cái gì tốt cũng cho Khương Tử Nhiễm, đồ ăn rơi xuống đất thì nhặt lên cho ông bà chủ ăn.]

Khương Nam Sơn và Tô Nhậm Mẫn: "..."

Quản gia Lý ông được lắm!

Nhân chứng vật chứng đầy đủ, Vương Xuân Hoa muốn biện minh cũng không thể.

Bà ta nhìn con gái ruột Khương Tử Nhiễm bằng ánh mắt đau lòng, quay sang nhận tội: "Ông bà chủ, tôi biết lỗi rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi, mong hai người tha thứ cho tôi."

Khương Tử Nhiễm siết nắm tay, móng tay sắp bấu vào lòng bàn tay rồi.

Rốt cuộc thứ vô dụng này đang làm gì vậy?

Sao cô ta lại là con gái của hạng người này chứ?

Nếu cô ta không lén xét nghiệm DNA trước thì có bị đánh chết cô ta cũng không tin.

Có điều Khương Tử Nhiễm vẫn đứng dậy, cất giọng mềm mại nói: "Cha mẹ, chắc chắn dì Vương có nỗi khổ khó nói. Bà ấy làm việc cho gia đình chúng ta nhiều năm như vậy, luôn làm rất chăm chỉ mà."

Khương Nam Sơn nhìn Khương Tử Nhiễm, lặng lẽ thở dài.

Chắc con bé còn chưa biết mẹ ruột của mình là người đang quỳ ở kia.

Giọng của ông dịu đi đôi phần: "Cha biết nên làm sao mà."

Khương Tử Nhiễm lại nhìn sang Khương Thất Ngư đang thảnh thơi ăn táo.

Nó thật sự coi chỗ này là nhà mình à?

Con khốn!

Đáy mắt cô ta hiện lên vẻ tàn ác, nói: "Chị ơi, chị cũng thật là, dù dì Vương có trộm đồ thì chị cũng đâu thể đánh bà ấy chứ? Bà ấy đã lớn tuổi thế này rồi, chúng ta nên kính già yêu trẻ."

Khương Thất Ngư trợn trắng mắt, ném nguyên trái táo trúng trán Khương Tử Nhiễm: "Tôi đánh ăn trộm mà cô cũng đau lòng? Sao cô không nói ra lời này sớm hơn? Nếu cô nói sớm thì thầy trò Đường Tăng cũng đâu cần mất nhiều công sức, sống những ngày màn trời chiếu đất vượt qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn đi Tây Trúc như vậy, để Kinh Thư cho cô viết, đến tìm cô lấy kinh nghiệm là được rồi. Cô đúng là Bồ Tát sống hiển linh!"