Chị Ơi! Em Yêu Chị

Chương 2. Duyên

“Nói gì?”

Cô sấy tóc cho nàng.

“Làm sao im rồi?”

Sấy tóc xong cô xoa đầu nàng.

“Được rồi đó, mệt thì ngủ trước đi, hai còn làm việc.”

Nàng ngước đầu nhìn cô.

“Sao?”

Cô theo thói quen gãi cầm nàng.

“Người yêu chị thật ạ?”

“Ha ha ha. Yêu đương cái gì. Hai chưa muốn yêu đâu.”

“Vậy hai nói đi, đó là ai? Hai quen sao?”

“Phải, quen chứ. Cô bé đó là khóa dưới của hai. Đang nhờ hai xem và duyệt bài giúp.”

“Khóa dưới là sao ạ? Không phải hai tốt nghiệp đi làm rồi sao?”

“Cô xoa đầu nàng, lâu lắm rồi mới thấy em quan tâm một người vậy đó. Dù gì chị em tốt nghiệp cũng loại xuất sắc chứ bộ. Đàn em nào vớ được đàn chị chả nhờ giúp đỡ.”

“Vậy không yêu đúng không ạ?”

“Ừ.”

“Em muốn chị đó.”

Cô nhìn nàng, thoáng ngạc nhiên, rồi ánh mắt dần dịu lại. Cô nhéo mũi nàng.

“Nhóc con, không nói bừa.”

“Em không bừa.”

“Lo mà học.”

“Em…”

Lời muốn nói nghẹn lại, ánh mắt cô sắt lẹm lướt qua mắt nàng. Cô đứng lên về bàn làm việc.

“Cảm thấy quá rãnh rỗi sao không học thêm chút ngoại ngữ đi.”

Giọng nói của cô lạnh lẽo lọt vào tai nàng, nàng nuốt nước bọt rồi quay lại giường nằm.

Nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cô quay lại nhìn nàng nằm trên giường, tiến lại, đưa tay vuốt ngược hàng chân mày của nàng, miệng nhếch lên rồi quay lại bàn làm việc.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy cô đã đi làm, nàng vệ sinh cá nhân xong liền đến trường, trường các không xa nơi nàng ở, nàng bắt xe buýt đi 1 chuyến 10 phút đã tới. Đến trường nàng bắt đầu dạo quanh trường để tìm hiểu thêm. Một bàn tay từ phía sau vỗ vào vai nàng.

“May quá, không nhận nhằm, thấy mình hay không? Sở Sở.”

Người kia vì chạy thụt mạng đến chỗ nàng mà cúi người hít lấy hít để lấy lại phần oxy bị mất. Cuối cùng người kia cũng đứng thẳng lên nhìn nàng, mặt cười tươi rạng rỡ.

“A. Là Nguyên Dương.”

“Ồ. Haha, thật may là cậu còn nhớ mình đó. Cậu đi đâu lên trường mà sớm vậy?”

“À, do chưa quen đường nên mình muốn đi tham quan thêm á mà.”

“Hay quá, đi chung đi.”

“OK.”

Hai người đang dạo bước, thì có một anh chàng đến chào, hỏi cần hướng dẫn tham quan không. Cuối cùng anh chàng ấy dẫn hai người đi tham quan trường. Đi được một lúc thì nàng nhìn thấy cô. Nàng đứng nhìn cô lúc lâu.

“Sở Sở.”

Nguyên Dương kéo tay nàng.

“Em quen cậu ấy à?”

“Ai ạ?”

Nguyệt Sở bình tĩnh nhìn anh chàng kia.

“Lục Mạn Nguyên ấy.”

Ánh mắt anh chàng hướng về phía cô, ánh mắt có chút si mê lẫn ngưỡng mộ.

“Anh biết chị ấy ạ?”

“Biết. Cậu ấy hiện tại đang được dự thi giải Nhϊếp ảnh của trường, đã đạt giải nhất của Khoa. Nghe bảo còn có khả năng sẽ nhận được học bổng ở học kì tới. Nghe bảo là học bổng du học Mĩ.”

“Anh có vẻ thích chị ấy lắm ạ?”

Nguyên Dương thích thú nhìn anh chàng. Anh đỏ mặt quay đi.

“Chỉ là ngưỡng mộ.”

Nàng nhìn anh rồi quay sang nhìn cô. Suy nghĩ:

‘Học bổng? Chị hai cũng từng có học bổng đi Mĩ, hai còn đi tận 2 năm. Lâu chết được.’

Nàng bất giác bước về phía cô. Nguyên dương thấy vậy cúi đầu cảm ơn anh chàng rồi đi theo nàng.

Cô quay lại nhìn thấy nàng đang đi về phía mình.

“Em tên Hoàng Nguyệt Sở, em có thể kết bạn với chị không ạ?”

Cô nhìn nàng có chút ngạc nhiên.

“Em làm chị nhớ đến một người đó.”

“Ai ạ?”

“Hoàng Nguyệt Minh.”

Nàng nhìn cô hồi lâu.

“Em có biết chị ấy không?”

Nàng gật đầu không nói.

“Mình trao đổi số điện thoại ha.”

“Dạ.”

Sau khi trao đổi xong, cô nhìn Nguyên Dương.

“Em có cần không?”

“A. Dạ không ạ.”

Cô cười nhẹ, gật đầu rồi rời đi.

“Chị có việc nhé.”

“Dạ, em chào chị ạ.”

Nguyên Dương kéo tay nàng.

“Này, sao cậu lại quen chị ấy cậy?”

“Hôm qua chị ấy dẫn đường cho mình á.”

Nguyên Dương nhìn hướng Mạn Nguyên vừa đi rồi nhìn nàng.

“Mình có nghe chị cùng phòng kí túc xá kể. Chị ấy 2 năm trước có một đợt tai tiếng á.”

“Vậy sao.”

“Nghe bảo có người theo đuổi nhưng chị ấy không chỉ từ chối mà còn lăng mạ người ta í, mặc dù sau dó đã đính chính chỉ là lời đồn, nhưng dính vào người như vậy không hay đâu.”

“Người như vậy?”

Thấy mình lỡ lời Nguyên Dương giải thích.

“Ý mình là…”

“Không sao. Mình hiểu mà. Chắc mình về đây.”

“Vậy tạm biệt.”

Nàng về đến nhà là nằm ra giường, bấm số điện thoại khi nãy kết bạn.

“Lục Mạn Nguyên.”

‘Đồng ý kết bạn.’

Tin nhắn:

Sở: Em chào chị ạ.

Nguyên: Hi em.

Sở: Chị học khoa nào thế ạ?

Nguyên: Nhϊếp ảnh em.

Sở: Ngầu quá ạ.

Nguyên: Ngầu sao?

Sở: Cụ thể là chị ạ. Hi Hi.

Nguyên: Thật dẻo miệng nhỉ.

Sở: [cute]

Sở: Đúng mà ạ.

Nguyên: Vậy sao. Nhắn chị có gì không?

Sở: Dạ chỉ muốn làm quen thôi ạ.

Nguyên: Vậy à. Chị bye tí nhé.

Nói rồi cô mất tích, để lại dòng tin nhắn tạm biệt. nàng thở dài nhìn dòng tin nhắn.

‘Thật lạnh lùng.’