Trong lòng tôi mắng một câu đờ cờ mờ.
Dù gì nhân vật là tôi tự viết ra, sao tôi lại không biết anh ấy cứng đầu như vậy chứ?
Anh thích Yến Nhi, còn tôi thích Ngô Ngạn Tổ* đây này!
(吴彦祖: Ngô Ngạn Tổ: nam diễn viên điện ảnh, đạo diễn, kiêm nhà sản xuất phim người Mỹ gốc Hoa của điện ảnh Hồng Kông.)
Tôi liếc nhìn thanh đao trên tay anh ấy, kìm nén sự bất mãn trong lòng.
"Nếu không thì như vầy, anh đã từng nghe qua thế thân chưa? Tôi sẽ an bài cho anh một thế thân, ngoại hình, tính cách chỗ nào cũng giống hệt Tùy Yên."
"Nếu vẫn không được..."
Tôi nghểnh cổ lên, ra vẻ mình coi thường cái c.h.ế.t.
"Anh dứt khoát xoẹt cho tôi một đao đi!"
Bùi Tịch thấy vậy, thật sự đi cầm lấy đao.
Tôi chợt sợ hãi, bước tới ôm bắp đùi anh ấy, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc lóc kể lể: "Please, làm ơn chừa cho bé một con đường sống đi mà!"
"Bây giờ dịch bệnh hoành hành, tôi thất nghiệp ở nhà, toàn bộ dựa vào nguồn thu nhập ít ỏi này để duy trì sinh hoạt hàng ngày. Nếu thay đổi như anh nói, thì tôi chỉ có thể cạp đất mà ăn!"
Tôi khóc thảm thiết như vậy, chỉ cần là người ai cũng sẽ cảm động.
Nhưng Bùi Tịch lại cứ không phải là người.
Anh ấy cạy từng ngón tay của tôi ra, bước tới ghế sofa ngồi xuống, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, giọng điệu nghiêm nghị.
"Muốn khóc tang thì cút xa ra, đừng có làm bẩn quần áo của bổn tọa."
Tôi không hiểu.
Tại sao có người chiếm phòng của tôi, ngủ trên giường của tôi, ăn đồ ăn vặt của tôi, thế mà còn hung dữ với tôi như vậy?
Mà tôi chỉ có thể rúc vào xó xích, giận mà không dám nói ra.
Khi Bùi Tịch xé túi khoai tây chiên cuối cùng, tôi cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Đó là vị bơ mật ong yêu thích của tôi.
Tôi lao tới trước mặt anh ấy.
"Có chuyện?"
Anh ấy nhướng mày, ánh mắt sắc bén hơn cả Tú Xuân đao trên thắt lưng.
"Anh, anh, anh ăn nhiều đồ như vậy, có khát không? Tôi rót cho anh ly nước nhé?"
"Đi đi."
Lúc mang nước tới, tôi không khỏi buồn bực.
Sao tôi lại chân chó như vậy chứ?
Cũng may là vị đại gia này uống nước xong không nói thêm yêu cầu nào khác nữa, thay vào đó nhắm mắt lại một chút, thư giãn đầu óc.
Một lúc sau, anh ấy mới chầm chậm mở miệng: "Ta nghĩ ra cách tốt nhất cho cả hai bên."
Tôi nửa tin nửa ngờ: "Anh nói đi."
Anh ấy mở mắt ra, đôi mắt hẹp tràn ngập ánh sáng.
"Không phải là ngươi nói có thể an bài thế thân sao? Đưa thế thân cho Tiêu Trầm Lang, Yên Nhi thuộc về ta."
Tôi: "......"
Nhưng tôi đang viết một cuốn tiểu thuyết tình cảm mà, cái kết này có phải quá kinh sợ hay không?