Chương 13: Tam công tử Vân tộc
"Hai vị cô nương, tại hạ là Vân Ế, là chưởng quầy(ông chủ) của sòng bạc Vân Thiên " Vân Ế nhìn nhìn Phượng Thiên Vũ cùng Thanh Ngư, khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Thanh Ngư , đẹp mắt liền nhíu lại, hắn như thế nào cảm thấy nàng rất giống một người.Lại nhìn về phía Mạc Sầu, "Mạc Sầu, ngươi thật sự muốn đi cùng vị cô nương này?"
Vân Ế tự nhiên biết rõ Mạc Sầu là tình nguyện, người khác theo đuổi Linh lực đỉnh phong, còn hắn lại đam mê cảnh giới của đỗ thuật, hôm nay lại gặp một người như thế này, hắn muốn đi theo, cũng không phải là chuyện khó hiểu.
"Công tử, Mạc Sầu đã quyết định, Mạc Sầu cả đời ham mê đổ thuật, khó có thể gặp được một cao thủ đổ thuật như Phượng cô nương, Mạc Sầu muốn đi theo Phượng cô nương học tập thật tốt." Mạc Sầu nói xong, ánh mắt kiên định nhìn Vân Ế.
"Cũng tốt, ngươi hãy đi đi." Vân Ế nói xong, cười nhạt một tiếng, "Phượng cô nương, tại hạ có thể hay không mời cô nương một ly trà."
Phượng Thiên Vũ nhìn nam nhân ở trước mắt, môi mỏng khẽ mở "Không rảnh." ( trai đẹp mời đi uống trà a, ta muốn mà không được, thiên a, sao lại bất công như vậy)
Quay người tiếp tục bước ra ngoài, Thanh Ngư thấy vậy, lập tức đi theo.
"Công tử, Mạc Sầu xin cáo từ." Mạc Sầu nói xong, rất nhanh liền đuổi theo hai người.
Thanh Ngư thấy Mạc Sầu đi đến, quay đầu lại mỉm cười, "Đi thôi."
Vân Ế chứng kiến khuôn mặt tươi cười của Thanh Ngư, trong mắt nghi hoặccàng tăng, thật sự rất giống một người, nhưng hắn không thể nào nhớ được đến tột cùng là giống ai.
Ra khỏi sòng bạc, Phượng Thiên Vũ hỏi Thanh Ngư đường đến tiệm thuốc, ba người cùng đi đến.
"Mạc Sầu, tên kia là ai a?" Thanh Ngư hỏi, người kia cho nàng có một loại cảm giác rất đặc biệt, nàng muốn biết hắn là ai.
"Ơ, tiểu cô nương này tương tư rồi hả?" Phượng Thiên Vũ cười nói.
"Tiểu thư, người nói nhăng nói cuội gì đấy, Thanh Ngư chẳng qua là cảm thấy hắn rất quen thuộc, giống như đã từng thấy hắn mà không cách nào nhớ ra." Thanh Ngư nói xong, cúi đầu, hắn cho nàng một cảm giác thân thuộc a.
"Ngươi mới gặp qua công tử, làm sao có thể. ." Mạc Sầu thản nhiên nói.
"Vì cái gì lại không có khả năng?" Phượng Thiên Vũ hỏi lại.
"Cô nương không biết, công tử là chính là Tam công tửVân gia của Vân Thương quốc, Vân gia phú khả địch quốc, công tử buôn bán rất giỏi, gia tộc từ khi có công tử việc làm ăn càng ngày càng tốt, gần đây công tử đến Đông Dạ quốc, nghe nói là tới bái phỏng quốc sư đấy, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp được quốc sư cho nên mới ở lại Đông Dạ quốc chờ đấy."
Vân Thương quốc?
"Tiểu thư, Thanh Ngư nghe nói Vân Thương quốc có Thái Tử trị quốc kỳ tài, đem toàn bộ lãnh thỗ trong nước thống nhất về một mối, Thanh Ngư thật muốn trông thấy hắn." Thanh Ngư cao hứng nói, thực lực của Vân Thương quốc so với Đông Dạ quốc mạnh hơn nhiều, chỉ vì Đông Dạ quốc có Quốc Sư đại nhân, nên không người dám xâm phạm.
"Mạc Sầu, ngươi biết hắn đến Đông Dạ quốc tìm quốc sư có chuyện gì không?" Phượng Thiên Vũ vốn không phải là người nhiều chuyện, nàng càng không thích chõ mõm vào việc người khác, chỉ là nàng trông thấy Vân Ế vừa thấy Thanh Ngư liền có chút nhíu mày, làm nàng buộc miệng hỏi.
"Ai da." Mạc Sầu thở dài một hơi nói ra.
“Công tử lần này tới, là muốn giúp thái tử điện hạ tìm người, Vân Thương quốc có một công chúa, thân là muội muội của thái tử, năm đó thái tử điện hạ năm tuổi, tiểu công chúa hai tuổi, tiểu công chúa cùng Hoàng hậu nương nương đi du lịch, lại gặp ám sát, Hoàng hậu nương nương bị gϊếŧ, tiểu công chúa tung tích đến nay không rõ, Thái Tử rất giận dữ, bắt đầu chỉ điểm triều đình, truy xét hung thủ, nhưng mà những kẻ ám sát kia, liền tự sát, cũng không nói ra hung thủ phía sau màn, thái tử điện hạ không ngừng tìm tiểu công chúa, một bên điều tra hung thủ đừng phía sau, nghe nói Đông Dạ quốc có quốc sư có năng lực biết trước mọi việc, cho nên thái tử điện hạ liền để cho công tử đến viếng thăm quốc sư, muốn cầu quốc sư nhìn xem có thể hay không biết được tung tích của tiểu công chúa”.
Phượng Thiên Vũ nghe Mạc Sầu nói xong, liếc nhìn Thanh Ngư, thầm nghĩ, sẽ không trùng hợp như vậy chứ, Thanh Ngư lại chính là …... !
"Mạc Sầu, Thái tử Vân Thương quốc thật tốt, đã lâu như vậy mà vẫn còn tìm kiếm." Thanh Ngư nói xong, nhìn về phía Phượng Thiên Vũ, "Tiểu thư, ngươi nói có đúng hay không?"
"Đúng, Thanh Ngư, chúng ta đi thôi."
Lúc ba người đi ngang qua một nơi, nhìn nơi đó người ra người vào ồn ào tấp nập.
"Này, các ngươi nghe nói gì không, nghe nói đệ nhất luyện đan thiên phú Dược Tông đang tổ chức khảo thí đó, nghe nói người nào có thiên phú tốt nhất sẽ trở thành đệ tử của Dược Tông đó, đây chính là lần đầu tiên nha."
Khảo thí sao?
Phượng Thiên Vũ cước bộ dừng lại, hai con ngươi híp lại, con ngươi xẹt qua một vòng hào quang.
Thông qua trí nhớ trước kia, nàng có thể biết được, tinh thần lực được thể hiện thông qua màu sắc, bao gồm tám màu riêng biệt ứng với từng loại thiên phú: đỏ, cam, vàng, xanh lá cây, xanh, lam, tím và không màu. Ảnh nhi nói tinh thần lực của nàng rất mạnh, nhưng nàng nhưng lại không biết tinh thần lực của nàng thuộc về thiên phú màu nào.
"Tiểu thư, làm sao vậy?" Thanh Ngư thấy tiểu thư dừng bước lại, nghi ngờ hỏi.
"Cô nương là muốn đi vào khảo thí sao?." Mạc Sầu thản nhiên nói.
"Uh, " Phượng Thiên Vũ nhẹ gật đầu, "Ta đối với cái khảo thí này cảm thấy rất hứng thú."
"Tiểu thư đi đi, ta cùng Mạc Sầu ở chỗ này chờ tiểu thư." Thanh Ngư cao hứng nói, nàng cũng muốn biết thực lực của tiểu thư có thể luyện dan được hay không.
"Hảo, " dứt lời, nàng liền tiến vào Dược Tông cùng với những người khác.
Nguyên một đám người mang theo thất vọng cùng vui vẻ đi ra, cũng là lúc Phượng Thiên Vũ chuẩn bị được khảo sát.
Chẳng qua là, đối với kết quả của khảo nghiệm Dược Tông đều giữ bí mật, cho nên cũng không người nào biết thiên phú của bọn họ là như thế nào.
"Cô nương, đến lượt ngươi rồi." Một gã sai vặt dẫn Phượng Thiên Vũ đi vào trong nội đường khảo thí.
Trong hành lang rộng rãi, chính giữa bầy đặt một khối đá thủy tinh hình thoi, nhìn thoáng qua thấy được một người ngồi đằng sau khối đá kia chính là quản sự, ngồi bên cạnh là một lão đầu.
Người quản sự thản nhiên nói, "Ngươi đi đến trước Tinh Thạch, dùng tinh thần lực của ngươi công kích vào Tinh Thạch, Tinh Thạch sẽ căn cứ công kích của ngươi để khảo thí thiên phú của ngươi, nhớ kỹ là tinh thần lực, không phải linh lực."
Phượng Thiên Vũ nghe xong, đưa tay tới Tinh Thạch, nhắm mắt lại, đem tinh thần lực ngưng tụ tại bàn tay, bắt đầu công kích Tinh Thạch.
Xoạt!
Đột nhiên, Tinh Thạch tản mát ra hào quang màu đỏ.
"Màu đỏ." Mặt người quản sự mặt người không có chút biểu cảm, trong tám màu thiên phú màu đỏ là yếu nhất, màu tím mạnh nhất, còn thiên phú không màu chính là chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Màu đỏ thiên phú, không thể tu luyện, không đạt được thành tựu to lớn.
Ngay tại lúc hắn muốn hô người kế tiếp tiến vào, hào quang màu đỏ đột nhiên biến hóa.
Màu cam, không sai, màu đỏ biến thành màu cam rồi!
Quản sự trừng to mắt, Tinh Thạch không phải thoáng cái có thể đưa ra màu thiên phú đấy sao? Lúc nào lại thay đổi màu sắc?
Nhưng mà màu sắc trong Tinh Thạch biến hóa cũng không dừng lại, quản sự đang kinh ngạc thì Tinh Thạch phía dưới tiếp tục thay đổi.
Màu vàng, xanh lá cây, màu xanh, màu lam.
Ở bên cạnh, mắt lão đầu đã sớm mở ra, nhìn Tinh Thạch biến hóa, một hồi kinh hãi cũng không nói nên lời.
Màu tím.
Quản sự cùng lão đầu rút cuộc lấy lại tinh thần, Tinh Thạch rút cuộc ngừng lại, thiên phú màu tím!
Quản sự xoa xoa cái trán đổ đầy mồ hôi, thiên phú màu tím, trên đại lục cũng chỉ có mười mấy người thôi a?
Thế nhưng là biến hóa của Tinh Thạch vẫn chưa kết thúc.
Chỉ thấy hào quang màu tím trong Tinh Thạch liền biến mất.
Lão đầu nhăn nhíu mày, tay của nàng còn đặt ở trên Tinh Thạch, nhưng màu sắc lại biến mất, cái này chính là. .
"Bành."
Lão đầu kích động đứng thẳng người lên, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Phượng Thiên Vũ.