“Trận đấu kết thúc, thắng cuộc thuộc về Nội Trú.”
Trọng tài hô lên dừng cuộc thi.
Cuộc thi tiếp theo là cấp tỉnh, đội về nhất sẽ được dẫn toàn bộ đội viên tham gia thi đấu, còn đội về nhì chỉ được rút ra ba người, trong đó không có tôi.
Ngồi một lúc thì đám người kia cũng lên xe, một người, hai người, ba người... Lần lượt đều lên đủ cả, chỉ có ghế bên cạnh là trống trơn.
Mấy ngày qua vẫn quen với việc bên cạnh tồn tại một con người trầm lặng, dù phần lớn thời gian đối phương sẽ không lên tiếng, nhưng cảm giác tồn tại thật sự rất lớn.
Những buổi trưa nắng gắt lúc vừa thi đấu xong, ai nấy đều sẽ di chuyển lên xe để đến nhà ăn. Lúc nào bước lên cũng thấy Hoàng Nhan Hòa đã ngồi vào chỗ trước, tay cầm chai nước khoáng, tay còn lại lật sách.
Buổi trưa nóng bức, tôi hỏi cậu ta có mang theo quạt không. Hoàng Nhan Hòa ngẩn ra một lúc, khẽ lắc đầu nói không mang theo.
Có lẽ mất nước quá nhiều, chỉ mới ngồi một lúc đã cảm thấy cổ họng khô rát. Nhìn thấy chai nước khoáng còn tới hai phần của cậu ta, tôi mới hỏi: “Có thể cho tôi uống một ngụm không?”
Hoàng Nhan Hòa sửng sốt, nhìn biểu cảm ấy, tôi lại cho rằng cậu ta đồng ý nên đã cầm lấy chai nước uống xuống mấy ngụm.
Sau ngày hôm đó, mỗi khi tôi bước lên xe, Hoàng Nhan Hòa sẽ lẳng lặng đẩy qua cho tôi một chai chanh muối cùng với một cây quạt giấy. Tuy vẫn như cũ không nói tiếng nào, nhưng hành động lại tự nhiên như nước chảy mây trôi, khiến tôi cũng không cảm thấy có gì kỳ quặc.
Thầy phụ trách bước lên kiểm kê một lúc, sau đó nói với bác tài có thể cho xe chạy. Tôi nói với thầy phụ trách là Hoàng Nhan Hòa vẫn chưa lên.
Lúc này thầy phụ trách mới cười, trả lời: “Người nhà em Hòa tới có chút chuyện, nên em ấy đã xin phép đi cùng người nhà rồi, không cùng chúng ta trở về.”
Tôi bối rối gật đầu một cái, nhắm mắt nghỉ ngơi, lại cảm thấy có chút không quen.
Cuộc thi đấu trải qua không lâu thì chúng tôi bị mấy cuộc thi cuối năm đè ép, mệt đến thở không ra hơi. Đám học sinh chúng tôi đều tập trung vào ôn thi, học đến sức đầu mẻ trán, đến nỗi trong giấc mơ cũng nhìn thấy bài tập rải rác khắp nơi.
Mùa hè nhanh chóng trôi qua, tháng qua tháng, lại một năm mới bắt đầu.
Năm nay, tôi chính thức lên lớp 9.
Ngồi nhìn ra cửa sổ, ánh sáng ban mai vẫn dịu nhẹ ôm lấy con người như vậy, nhưng ở một thoáng nào đó, trong lòng nặng trĩu đến mức thở thôi cũng thấy mệt mỏi.
Thấy cô giáo bước vào, tôi liền đóng lại cảm giác phiền muộn của mình, cũng kéo lại thế giới nội tâm, đứng dậy chào cô. Tin đầu tiên chính là thông báo về kỳ thi quan trọng của lớp 9, thứ hai là năm nay lớp tôi sẽ bị tách sang các lớp khác, lí do là học lực lớp tôi quá yếu, cần trộn lẫn để nâng cao tinh thần học tập.
Sau khi đọc lên từng cái tên trong danh sách, nhưng tên Diệp Ngưng của tôi lại không hề xuất hiện. Tôi hoài nghi nhìn cô, lại nhìn những người khác, mãi một lúc mới lên tiếng hỏi.
“Tên của em đâu?”
Giáo viên chủ nhiệm nhìn tôi cười cười, nụ cười này tự dưng lại mang đến cho tôi một loại cảm giác ớn lạnh.
Thì ra tôi được đặc cách, được thầy cô chú ý tới, nên đưa tôi vào lớp chọn.
Là người duy nhất bước chân vào lớp chọn!
Những kẻ trong đó vốn không phải con người, bọn họ sớm đã thành tinh rồi. Một lớp luôn đứng nhất cả về phong trào lẫn thành tích, cũng nhìn ra được đạo hạnh của họ thâm sâu tới đâu.
Tôi ngây người tại chỗ, nhìn cô chằm chằm để xác nhận cô không gọi sai người.
Nhất định là sai rồi, ha ha, làm sao có thể là tôi được chứ?
Nhưng ánh mắt của cô thật kiên định nhìn lại tôi, cảm giác ớn lạnh kia từng chút lại lan rộng ra toàn bộ tế bào.
Tôi ảm đạm dọn dẹp rồi đi theo giáo viên vào lớp kia, nhìn theo hướng bàn tay của cô chỉ xuống, chính là dãy hai hàng ba. Hướng theo ngón trỏ của cô, phía bên cạnh tôi sẽ có một bạn nữ rất xinh đẹp, có làn da trắng như tuyết, mà người ngồi chỗ đó không ai khác chính là Hoàng Nhan Hòa.
Tôi ngạc nhiên... Hoàng Nhan Hòa?
Hình như kể từ lần đi thi đấu đó, tôi đã không gặp lại cậu ta, kéo dài cho đến bây giờ.
Cô giới thiệu tôi với lớp, sau đó nở nụ cười thật dịu dàng, kêu tôi về chỗ ngồi.
Tôi chần chừ một lúc mới bước xuống, nhìn vẻ mặt của Hoàng Nhan Hòa, giống như việc tôi xuất hiện ở đây cũng không có gì ngạc nhiên, có lẽ đã được thông báo từ trước. Cũng may là ngồi cạnh cậu ta, dù người này tính tình kiệm lời, nhưng khá nhã nhặn và dịu dàng, ít nhất thì tôi cũng quen thuộc hơn những người khác.
Những môn học của lớp 9a đều là những môn nâng cao, phần lớn tinh thần tự học của họ rất cao, cho nên giáo viên chỉ giải đáp những vấn đề trọng yếu, những kiến thức có sẵn trong sách sẽ không mấy khi nhắc lại, phần lớn thời gian chính là luyện thi.
Tuy thành tích của tôi không quá cao, nhưng tồn tại ở cái lớp này vẫn có thể, chưa tới mức dốt đặc cán mai. Nguyên một buổi ngồi trong lớp, nhờ có quyển sách có nhiều chú thích của Hoàng Nhan Hòa, tôi có thể nhanh chóng tiếp thu và hiểu rõ các vấn đề mà giáo viên nhắc tới.
Tôi không khỏi cảm thán, người này không những ôn hòa tốt tính, năng lực học tập còn rất mạnh, nghe nói thành tích hiện tại của cậu ta đang dẫn đầu lớp. Nếu không phải có những chú thích tỉ mỉ kia, tôi khẳng định sẽ không thể dễ dàng vượt qua mấy môn học đáng sợ này. Đây rõ ràng là thành quả mà cậu ấy đã nghiên cứu từ trước ở nhà.
Đến giờ học tự chọn, người bên cạnh cũng không có ở lại, nghe thấy tiếng động, tôi liền đoán được cậu ta đã đứng dậy đi ra ngoài.
Ngáp dài một cái, tôi gục mặt xuống bàn, không ngờ vậy mà ngủ quên mất.
Đến khi cảm nhận được có cái gì đó, tôi mở mắt ra, đột nhiên thấy trước mặt có một chồng sách lớn. Tôi trố mắt nhìn nó, nhìn đến mức quên mất cách nói chuyện, cũng quên mất bên cạnh chồng sách còn có một người đang đứng.
Hoàng Nhan Hòa chỉ vào chồng sách trên bàn, nhẹ nói: “Cái này, cô Trình bảo tôi giao cho cậu.”
Tôi sực nhớ đến một chuyện, lúc sáng cô Trình có kêu tôi lên thư viện lấy ít sách nâng cao về tham khảo, vậy mà tôi quên mất.
Không ngờ cậu ta lại nhớ, hơn nữa còn giúp tôi lấy xuống.
Tôi nhìn người trước mặt, xem ra có chút nhan sắc cũng thật tốt, dễ nói chuyện hơn nhiều.
“Cám ơn!”
Tôi phóng khoáng lấy trong cặp ra một túi bánh đưa cho Hoàng Nhan Hòa: “Cái này cho cậu.”
Hoàng Nhan Hòa lăng lăng mắt nhìn gói bánh, khiến cho động tác tặng quà của tôi bỗng chốc trở nên ngượng ngùng.
Tôi hắng giọng một tiếng, tỏ vẻ bất mãn nói: “Hoàng Nhan Hòa, cậu đang xem thường tôi đấy à?”
Hoàng Nhan Hòa sửng sốt, khẽ hỏi lại: “Tôi ư?”
Tôi châm chọc: “Ngũ quan tôi có vấn đề hay mắt của cậu có vấn đề? Tôi đang nhìn cậu, không lẽ lại nói chuyện với không khí sao?”
Vừa nói, tay cầm gói bánh nâng cao hơn một chút.
Phía trên nhịn không được quay xuống, nói: “Này người mới, có biết giữ trật tự nơi công cộng là gì không thế? Đây là lớp tự học, là nơi cần sự im lặng. Hai cậu lớn tiếng như thế không thấy rất chướng tai à?”
Không nghĩ tới trong lớp chọn còn tồn tại một vị Công Nương tính tình khó ở như thế. Thảo nào ngay từ tiết đầu tiên đã cảm giác được, Hoàng Nhan Hòa rất lặng lẽ làm bài, cho dù tôi có lên tiếng hỏi một vài câu, cậu ấy cũng thật dè dặt trả lời, xem ra không ít lần bị người phía trên gây sự.
Tôi xem thường cười một tiếng: “Tai cậu bị khuyết tật đấy à? Tôi và cậu ấy đang nói chuyện, âm thanh chỉ ở mức trên dưới 40dB, trong khi mức độ chướng tai phải bắt đầu ở mức từ 60dB trở lên. Nếu cậu bị khuyết tật kiến thức thì có thể xin chuyển lớp học lại, còn nếu bị khuyết tật ở tai thì mời tìm đến bác sĩ, cám ơn!”
Người nọ tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ là một người mới mà thôi, còn muốn lên mặt dạy tôi sao? Tôi đã ở trong lớp này xuyên suốt hai năm...”
Tôi nắm bắt thông tin, tức khắc lên tiếng giễu cợt: “Xem bộ cậu vào được đây một phần là nhờ chân sau, kẻ ngốc cũng biết điều quan trọng của lớp tự học là trao đổi và tương tác. Cậu lại bảo chúng tôi phải im lặng, hai năm này cậu đều ngủ lúc học đấy à? Hơn nữa nhắc nhở cậu, thành tích của Nhan Hòa đang dẫn đầu lớp, cũng là đứng đầu trường. Một kẻ hạng bét như cậu còn dám lên tiếng với một người đứng đầu, cậu không phải bị thiểu năng trí tuệ đấy chứ?”
“Cậu nói cái gì?”
Tôi lặp lại từng chữ: “Thiểu, Năng, Trí, Tuệ!”
Người nọ muốn cãi nhưng cãi không lại, chỉ có thể hừ một tiếng, tức tối bước thẳng ra ngoài.
Lúc nhìn lại, chỉ thấy Hoàng Nhan Hòa mím môi cố nhịn cười, còn nhanh tay cầm lấy túi bánh trên tay tôi đi mất: “Cám ơn!”
Cũng không biết là cảm ơn vì túi bánh hay cảm ơn vì tôi đã thành công đánh đuổi vị Công Nương kia bỏ chạy.
Tôi nói: “Đối với một kẻ vô lý như cô ta, không nói được thì cứ dùng vũ lực cho lẹ. Nếu không phải ở trường cấm bạo lực học đường, tôi thấy người này từ sớm đã bị đánh cho bỏ học rồi.”
Lúc ánh mắt lướt qua, chợt nhìn ngón út của cậu ta có vết sướt, hình như bị vật sắt cứa trúng, vết máu đỏ kia khá chói mắt.
Tôi lấy trong ba lô ra mấy miếng băng cá nhân: “Cái này cho cậu.”
Hoàng Nhan Hòa ngây ra, nhìn mấy miếng băng cá nhân trên tay tôi, giống như đang hỏi tôi đưa cái này để làm gì. Tôi chỉ vào ngón tay kia, nhưng cậu ta vẫn cứ ngây người không nhận lấy, thực im lặng nhìn tôi chằm chằm.
Không còn cách nào, tôi đành gỡ ra một miếng băng cá nhân, sau đó cầm lấy ngón tay của cậu ta lên.
Hoàng Nhan Hòa nghiễm nhiên nhìn theo động tác của tôi, cứ như đang xem thử rốt cuộc tôi muốn làm gì. Tôi có hơi lúng túng, ngón tay mềm mại là thế, băng dán xinh đẹp là thế, bị tôi dày vò đến mức méo xệch, thật sự không thể nhìn nổi.
Tôi ngượng ngùng lột miếng băng cá nhân xuống, bỏ vào sọt rác, vừa rầu rĩ vừa bực mình: “Cậu tự làm đi.”
Đôi mắt Hoàng Nhan Hòa cong lên, giọng nói còn pha lẫn tiếng cười: “Cám ơn cậu, tôi không để ý mình bị thương.”
Hừ!
Nhìn ánh mắt kia, tôi không nghĩ cậu ta thực sự không biết, rõ ràng đang muốn thăm dò tôi, bộ tưởng tôi ngu thật sao?
Tuy biểu hiện hiền lành, nhưng mơ hồ vẫn xuất hiện độc dược.
“Tôi từng xem qua các bài thi của cậu.” Thật lâu sau, Hoàng Nhan Hòa lên tiếng, giống như đã cân nhắc rất kỹ.
Tôi nghi hoặc nhìn qua, chỉ thấy gương mặt non nớt sạch sẽ của Hoàng Nhan Hòa, gương mặt ấy mang theo khó hiểu, không còn bộ dáng giả vờ như vừa rồi: “Rõ ràng năng lực học tập của cậu tốt hơn so với bản thành tích kia, vì sao cậu lại cố ý để bài của mình ở số điểm tầm trung như vậy?”
Tôi bị câu hỏi này làm cho bất ngờ.
Từ trước tới nay, không có mấy người nhìn ra điểm này, vậy mà một người mới quen như cậu ta lại có thể nhìn rõ tường tận?
Có mấy lần giáo viên gặp mặt tôi nói bóng nói gió, chủ yếu là hỏi thăm tôi có cần giúp đỡ gì không, hoặc là có vướn mắt gì ở trong lớp hay không. Tôi tương kế tựu kế, giả vờ bất lực nhìn bài làm, để giáo viên chuyển hướng suy nghĩ, nhiều nhất cũng chỉ nghĩ là tôi học tài thi phận mà thôi.
Có cảm giác chính mình bị nhìn thấu, hơn nữa còn bị vạch trần trước mặt một người mềm yếu như cậu ta. Tôi thoáng trầm xuống, bàn tay đang cầm quyển sách siết lại, khiến cho mu bàn tay hiện lên những sợi gân xanh chằng chịt.
“Cậu ra ngoài cùng tôi một lát.”
Tôi đứng dậy, mặt không cảm xúc bước ra khỏi lớp. Hoàng Nhan Hòa cảm thấy khó hiểu, ngồi tại chỗ có hơi đắn đo, nhưng chỉ một chốc đã đứng dậy bước theo sau.
Thời điểm hiện tại, tôi cao hơn Hoàng Nhan Hòa một chút, vì tức giận mà khí thế bước đi rất dứt khoát, cũng nhanh hơn Hoàng Nhan Hòa một chút. Thật lâu sau này, khi cậu ấy nhắc lại khoảng thời gian đó, cậu ấy nói trông tôi rất hung dữ, thật sự đã dọa cho cậu ấy sợ hãi.
Đến khu vực không có người, tôi ép Hoàng Nhan Hòa nép vào một góc, sau đó trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc ai nói với cậu chuyện này?”