Pháo Hôi Không Xấu, Vai Chính Không Yêu

Thế giới 1 - Chương 14: Bạo Quân Độc Ác(14)

‘Có lẽ biết rằng không còn hy vọng tự do, phế đế tạm thời yên tĩnh một thời gian, hai người Chung Ứng Hủ đều cảm thấy vui mừng, tuy bận việc chính vụ, nhưng cũng chưa từng bạc đãi phế đế.

Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, dẫu sao phế đế trời sinh tính tình bạo ngược, người trông coi hàng ngày không biết đã chọc y cái gì, y lại không nói hai lời nổi điên gϊếŧ người, đúng lúc bị Chung Ứng Hủ thấy được.

Hai người tranh chấp vài câu, phế đế vốn không cam lòng bỗng nhiên ra tay đâm vào chỗ hiểm của Chung Ứng Hủ.

Cũng may Chung Ứng Hủ xuất thân chinh chiến, tinh thông võ nghệ, lại vẫn luôn đề phòng đối phế đế, kịp thời phản kích, chỉ miễn cưỡng quẹt qua bị thương cánh tay……’

Thiên Đạo hít hít cái mũi, kiên cường đọc cho xong đoạn cốt truyện bên dưới: ‘Nhưng phế đế thì bị một chưởng của hắn làm cho văng ra xa, trọng thương nôn ra máu, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.’

“Hệ Hệ……”

【Đừng gọi tôi!】

Hệ thống âm u trốn ở góc tường: 【Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đâu?】

【Có phải nam chính này bị bệnh không?!】

Cũng mém xíu chết trong tay ký chủ, lại vẫn còn ráng chống một hơi bảo người ta đừng làm tổn thương y?!

Chẳng lẽ……

Nó hoảng hốt nhớ tới không lâu lời cà khịa trước đây của mình, chẳng lẽ ký chủ thật sự là Mary Sue đầu thai ai gặp cũng thích sao?!!

……

“Bệ hạ ổn không?”

Hàn Nhẫn kiềm chế nôn nóng dưới đáy lòng, sầu lo dò hỏi.

“Miệng vết thương tuy sâu, cũng may lệch khỏi vị trí tim.” Lão đại phu trong quân quấn băng vải, vẻ mặt trầm ổn: “Với thể chất bệ hạ thì chỉ cần tĩnh dưỡng gần một tháng là không sao nữa.”

“Không sao là tốt, không sao là tốt……” Hàn Nhẫn tức khắc nhẹ nhàng thở ra: “Khi nào bệ hạ mới tỉnh được?”

“Trong chốc lát không thể tỉnh lại.” Lão đại phu thở dài: “Gần đây ngài ấy bận việc chính vụ, vốn đã rất mỏi mệt, lại chảy nhiều máu như vậy, chỉ sợ phải ngủ đến hai ba ngày mới có thể tỉnh.”

“Ba ngày sao……”

Hàn Nhẫn không khỏi cười khổ, hiện giờ kinh thành và các tỉnh lân cận thường xuyên xảy ra hỗn loạn, nếu cứ mặc kệ trong hai ba ngày, sợ rằng thiên hạ này lại loạn mất.

Nhưng……

Ông mỏi mệt mỉm cười: “Vậy thì mấy ngày này nhờ Lục đại phu chăm sóc bệ hạ nhé.”

Thái y trong cung sử dụng bình thường không sao, loại thời điểm mấu chốt này thì dù thế nào cũng không tin được.

Huống chi luận về chữa trị ngoại thương, mấy thái y đó cũng phải lùi lại vài bước trước mặt lão quân y tràn đầy kinh nghiệm.

Giao bệ hạ cho Lục đại phu, ông cũng có thể yên tâm xử lý sự vụ tiền triều.

Về phần Bình An……

Ông bước ra khỏi phòng, nhìn về phía nam kinh thành xa xa, sắc mặt xám xịt.

Chờ bệ hạ tỉnh lại thì giao cho ngài ấy xử lý, là sống, là…… chết, ông cũng sẽ không hỏi đến.

Rõ ràng, hết thảy đều đang yên ổn.

Vì sao?

Chẳng lẽ mọi chuyện lúc trước đều chỉ là Bình An ngụy trang sao?

……

Trong căn phòng tối tăm, Đồ Cửu dựa vào trên giường, im lặng nghe đám binh lính bên ngoài châm chọc mỉa mai, tùy ý nhục mạ.

Y nhìn chăm chú vào bàn tay dính đầy máu, vẻ mặt bình tĩnh nhắm hai mắt lại.

‘Đừng làm tổn thương y……’

Giọng nói cứng rắn của người đàn ông vô cùng suy yếu, lại lộ ra bướng bỉnh kiên định.

Đồ Cửu nhịn không được mở mắt ra, hung hăng đẩy ngã cái bàn bên cạnh: “Ngu xuẩn!!”

Chung Ứng Hủ là tên ngu xuẩn nhất thiên hạ!!

Nghe thấy trong phòng truyền đến đập đồ phẫn nộ, binh lính bên ngoài mắng đến càng hăng say.

Tên lòng lang dạ sói này, bệ hạ tốt với hắn như thế, hắn lại làm bệ hạ bị thương nặng như vậy!

Bệ hạ không cho bọn họ làm hại phế đế, bọn họ mắng vài câu cũng được đi.

Đồ Cửu thở hổn hển, suy sụp ngã ngồi giữa đống bừa bộn.

Từng câu chửi rủa lọt vào tai, y chỉ ngồi ngơ ngẩn, qua hồi lâu, bỗng nhiên thấp thấp nở nụ cười.

“Chửi giỏi lắm.”

Tiếng cười này nghẹn ngào, vang vọng trong căn phòng mờ tối, đan xen với những lời lăng mạ, lộ ra thê lương và điên cuồng không nói nên lời.

Hàn Nhẫn núp sau cửa cung Văn Đức, đầu tóc màu xám trắng hơi loạn, sau khi ông do do dự hồi lâu mới lùi bước, quay người rời đi.

Bệ hạ chưa tỉnh, việc triều chính phức tạp, những vấn đề khác lại, lại bàn sau……

……

“Xuân hoa thu nguyệt —— khi nào, chuyện cũ —— biết bao nhiêu……”

Đồ Cửu nhẹ giọng ngâm nga, ngón tay mảnh dài bứt chiếc lá khô héo.

Bụi hoa con trong sân hôm qua đã bị đám lính hoảng sợ giẫm nát mấy lần, lá khô héo không biết còn có thể sống sót hay không.

Nhưng trông tâm trạng của y rất tốt, thậm chí sáng sớm tinh mơ đã chạy ra sân ngâm nga rồi.

Binh lính bước nhanh đến trợn mắt, chán ghét ném hộp đồ ăn xuống: “Đồ ăn sáng hôm nay của ngươi!”

Giai điệu hơi dừng lại, Đồ Cửu lần đầu tiên nhìn hắn ta—— cho dù đối phương đã trông coi y gần hai tháng.

Trên khuôn mặt trẻ tuổi của binh lính tràn đầy chán ghét, hung hăng trừng y một cái, hừ lạnh nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, chê thì khỏi ăn!”

“Tốt nhất đói chết luôn đi!”

Đồ Cửu chậm rãi đứng dậy, nhướng mày cười nhạt, bình tĩnh đến bất ngờ: “Chung Ứng Hủ tỉnh chưa?”

“Liên quan gì đến ngươi!” Tiểu binh lập tức cảnh giác lên: “Tên tiểu nhân độc ác nhà ngươi, đừng mơ có thể hại bệ hạ nữa!”

“Còn chưa tỉnh à?” Đồ Cửu khẽ cười một tiếng: “Không phải đại tướng quân sao? Mới có bị thương một tý đã không tỉnh nổi?”

“Ai không chịu nổi hả!” Binh lính nhất thời buồn bực: “Bệ hạ khỏe lắm! Chỉ là không muốn gặp ngươi mà thôi!”

Hàn tiên sinh hạ lệnh cấm, không được lộ ra tin tức bệ hạ chưa tỉnh, cho dù là đối với tên đầu sỏ gây tội này, hắn ta cũng tuyệt đối không thể lỡ lời.

“Cũng hay.” Đồ Cửu hơi gật đầu, ôn hòa cụp mi cười nhạt: “Ta cũng không phải rất muốn gặp tên ngu xuẩn đó.”

Binh lính đầu tiên là bị vẻ ôn hòa của y mê hoặc trong phút chốc, ngay sau đó lập tức phản ứng lại: “Không được nhục mạ bệ hạ!”

“A.”

Thanh niên nhịn không được bật cười: “Ngươi ngốc y như chủ tử của ngươi vậy.”

“Ngươi!”

“Đồ ngốc.”

Đồ Cửu cắt ngang lời của binh lính nói, nhàn nhạt nói: “Trẫm muốn ngươi đi truyền một câu cho Chung Ứng Hủ”

Y dừng một chút, lại nói: “Cho Hàn tiên sinh kia cũng được.”

Không đợi binh lính đồng ý, y chỉ lo nói chuyện của mình: “Nói với bọn họ, đừng chôn trẫm ở Nam Sơn.”

“Sẽ làm ô uế mộ phần của mẫu thân.”

“Cái gì?” Binh lính mờ mịt trong phút chốc, còn chưa kịp hỏi gì thì đã nhìn thấy thanh niên kia xoay người trở vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hắn ta mê mang nhìn thoáng qua hộp đồ ăn trên đất, lại nhìn cánh cửa đóng chặt, nhịn không được tức giận hừ một tiếng: “Tại sao ta phải giúp ngươi! Tưởng bở!”

Bên trong cánh cửa, Đồ Cửu nhìn mảnh sứ đã mài bén trong tay, khẽ cười một tiếng.

Tốt nhất là ngươi đừng truyền lời đấy, đồ ngốc.

Nếu không, sao có thể giáng cho nam chính một đòn nặng, làm cho hắn vô cùng hối hận đây?