“Đê tiện! Bỏ tôi ra!”
Tô Tiểu Noãn giận tái mặt, sao cô lại ngốc như vậy? Sao có thể tin lời của một tên cầm thú?
“Hôm nay tôi sẽ tốt bụng dạy dỗ em, cho em hiểu rõ bản chất đàn ông!”
Đột nhiên Ngữ Lăng Phong cúi đầu, mạnh mẽ chiếm lấy môi cô, nụ hôn của hắn đầy sự độc đoán và cướp bóc, không ngừng quét sạch mọi thứ của cô.
Đôi môi Tô Tiểu Noãn bị hắn khoá chặt, mọi lời cô muốn chửi bới đều nghẹn lại trong họng.
Hai chân cô mạnh mẽ đạp loạn, thậm chí bây giờ cô còn có cảm giác muốn gϊếŧ chết gã đàn ông này.
Dường như không hài lòng với hành động phản kháng của cô, Ngữ Lăng Phong đã dùng bàn tay to còn lại, khống chế hai chân cô, chống đầu gối lên giường.
Chẳng bao lâu sau, ánh mặt Tô Tiểu Noãn đã nhiễu loạn, đầu óc cô trống rỗng một khoảng, thậm chí còn quên mất phản kháng.
Đúng là không thể không nói kỹ năng hôn của người đàn ông này rất tuyệt vời.
“Nếu không phản kháng nữa, thì cứ tận hưởng đi.” Ngữ Lăng Phong nhìn cô cười khẩy, trong ánh mắt kiêu ngạo hiện lên vẻ khinh thường.
Ý thức được ý xấu của hắn, Tô Tiểu Noãn sợ hãi hét toáng, “Đồ khốn, buông tôi ra – aaa”
Tô Tiểu Noãn còn chưa nói xong, hắn đã sớm chiếm lấy cơ thể cô.
Hành động đáng xấu hổ, cộng thêm việc bị đàn ông lạ cưỡng bức...
Nhất thời trong lúc đó, những cảm xúc như sỉ nhục, tức giận, xấu hổ... tự dưng dâng trào.
Tô Tiểu Noãn không biết mình đã bị hắn dày vò bao lâu, nhưng cô thấy không chịu nổi được nữa, đã ngất đi.
Ngữ Lăng Phong rút khỏi cơ thể cô, có hơi thất vọng nhìn người bên dưới, đáy mắt lại hiện lên vẻ khinh thường.
Nhanh như đã ngất rồi, thể lực thực sự cũng không tệ đến thế, xem ra là một thiên kim tiểu thư dễ vỡ.
Ngữ Lăng Phong đi đến trước cửa sổ, ấn gọi đường dây nội bộ: “Tìm hai người đến, tắm cho cô ấy.”
Xong xuôi, hắn sải bước vào nhà tắm, dường như vào lúc này, tâm trạng hắn rất tốt.
Nghĩ đến cô công chúa nhỏ từng không đếm xỉa tới hắn, nay bị hắn chiếm đoạt, bị hắn chà đạp dưới chân, thì lúc này hắn có một loại cảm giác vui sướиɠ khó tả.
Tắm xong, Ngữ Lăng Phong mặc trên người chiếc áo choàng tắm đen tuyền, đi đến bên giường, ngồi bắt chéo đôi chân dài, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Khuôn mặt cô trắng ngần sạch sẽ, còn có nét hồn nhiên, khiến người ta không chịu nổi mà yêu mến cô.
Nhưng chính loại phụ nữ như này, mới để hắn biết được người nghèo sẽ thấp kém ra sao?
Mười năm trước, hắn chỉ là cậu bé nghèo của một người mẹ đơn thân và để nuôi hắn ăn học, mẹ hắn đã làm bảo mẫu trong nhà cô.
Khi đó, gia cảnh của cô cực kỳ tốt, cô là cô công chúa nhỏ thắp sáng tất cả các vì sao xung quanh mặt trăng.
Thế nhưng đối với hắn, trước nay, cô đều không đáng để quan tâm.
Nào ngờ có lần đó, mẹ cô làm mất chiếc vòng cổ, mẹ hắn với tư cách là bảo mẫu, đương nhiên là đối tượng bị tình nghi số một.
Hắn vẫn còn nhớ rõ, chính là cô công chúa nhỏ kiêu ngạo này, đã chỉ tay vào mẹ hắn với vẻ mặt coi khinh.
“Người nghèo chính là người nghèo, ngay cả đạo đức cơ bản nhất cũng không có, vậy mà lại còn trộm đồ!”
Giọng điệu của cô vừa kiêu ngạo vừa vô lễ, nhưng đó là điều đương nhiên.
Hắn biết mẹ hắn bị oan, mẹ hắn tuyệt đối sẽ không làm ra hành vi trộm đồ.
Tuy nhiên, để giữ được công việc đó, bà đã chọn cách chịu đựng, nhưng sau cùng bà vẫn bị đuổi việc.
Nghĩ đến nỗi nhục mẹ bị người ta cười nhạo, chà đạp lên nhân phẩm của bà, nỗi căm hận trong lòng hắn lại lần nữa cuộn trào.
Bất thình lình, tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang những hồi ức của Ngữ Lăng Phong.
“Vào đi.”
Quản gia Kiều Đức bước vào.
“Thiếu gia, đây là thông tin về Tô Tiểu Noãn mà ngài yêu cầu tôi điều tra.”
Kiều Đức cung kính đưa tập thông tin tài liệu đến cho Ngữ Lăng Phong.
Hắn nhanh chóng nhìn qua nội dung trên tài liệu, chỉ đọc được vài dòng ngắn ngủi, đã lập tức ném tài liệu lên giường.
Phá sản, ngồi tù, nhảy lầu... mấy từ này tự dưng hiện lên trong đầu hắn.
Khoé miệng hắn không khỏi cong lên có chút thú vị.
Không ngờ cô công chúa nhỏ ngày xưa đã biến thành một cô thiên kim tiểu thư nghèo.