Bà Đường càng thêm không chào đón nguyên chủ, chẳng những không cho cô đi học, thậm chí còn ghim cái chết của ông Đường lên người cô.
Ngày đông ông nội nguyên chủ đi tu sửa kênh mương theo nghĩa vụ khiến cho bệnh tật không dứt, sức khỏe càng lúc càng kém, mùa đông năm nguyên chủ tám tuổi, ông cụ bệnh nặng, không chịu nổi đã qua đời.
Bà Đường lại khăng khăng nói bởi vì cô ra ngoài không đóng cửa, gió lạnh lùa vào chỗ giường ông cụ nằm, làm hại bệnh tình của ông cụ càng thêm nặng, qua đời.
Nguyên chủ rất tức giận, bởi vì người đi vào ra ngoài không đóng cửa rõ ràng là Đường Hương.
Mặc dù Đường Hương cũng là cháu gái, nhưng bởi vì đủ loại nguyên do, nguyên nhân mà ở trong nhà rất được cưng chiều.
Mẹ cô ta là nàng dâu mà nhà họ Đường tốn không ít lễ hỏi cưới vào cửa, từ trước đến nay luôn cao hơn mẹ nguyên chủ một cái đầu.
Bác gái cả là người dẻo miệng, biết dỗ cha mẹ chồng vui, không giống mẹ nguyên chủ cắm đầu làm việc không dám nói chuyện lớn tiếng.
Sau khi bác gái cả vào cửa liên tiếp sinh hai nam ba nữ, tự nhận có công hơn người chỉ sinh một đứa con gái như mẹ nguyên chủ, tự cho mình là đại công thần của nhà họ Đường, cha mẹ chồng cũng tâng bốc bà ta.
Bác gái Đường rất thương yêu cô con gái út, bởi vì con gái út giống bà ta, trắng trẻo mềm mại, hoạt bát, giỏi ăn nói, về sau nhất đinh có thể gả cho gia đình tốt.
Bác gái cả cưng chiều Đường Hương, bác trai Đường và đám anh chị họ cũng cưng chiều cô ta, cho dù bà nội trong nam khinh nữ cũng nể mặt hai đứa cháu trai đối xử tốt hơn với cô ta.
Đường Hương nhỏ hơn nguyên chủ hai tháng, nhưng thật giống như nhỏ hơn mấy tuổi vậy.
Có đồ ăn ngon cũng là: “Mày là chị, phải nhường cho em gái!”
Có việc cũng là: “Mày là chị, làm nhiều hơn chút!”
Em gái phạm sai lầm cũng là: “Mày là chị, sao lại so đo với trẻ con!”
Đến sau cùng càng là Đường Hương phạm sai lầm, ông bà nội đều ghi tội lên đầu cô.
Nếu như cô tỏ vẻ bất mãn, sẽ bị bà Đường mắng: “Độc nha đầu, đáng đời không có anh chị em.”
“Con nhỏ ích kỷ!”
Nguyên chủ đương nhiên không chịu.
Mặc dù nguyên chủ bị ông bà nội ghét bỏ, nhưng cha mẹ lại cực kỳ yêu thương cô, cho nên cô không chút nào tự ti, trái lại cực kỳ bướng bỉnh.
Nhất là sau khi ông nội Đường qua đời.
Ông cụ không còn nữa, bà nội Đường càng ngày càng bá đạo, trong nhà nói một không nói hai, không chấp nhận được người khác không nghe theo mình.
Nguyên chủ càng thêm cứng đầu, mỗi ngày kɧıêυ ҡɧí©ɧ quyền uy của bà ta.
Bà ta mắng nguyên chủ: “Con nhóc chết tiệt kia một thân phản cốt, trên đầu cắm đầy gai góc!”
Nguyên chủ đi xung quanh nói bà ta: “Tâm nhãn lệch đến nách!”
Bà nội Đường đưa tay lên định đánh, nguyên chủ sẽ nhấc chân chạy.
Bà nội Đường không đuổi kịp sẽ để cha mẹ Đường đánh, hai người bọn họ đều thương con gái, tình nguyện chịu bị đánh thay con gái.