Thập Niên 80: Thân Thích Pháo Hôi Từ Nước Ngoài Trở Về

Chương 6: Nhà khách

Mặc dù thành phố Đông Châu không lớn như Hải Thành hay Bắc Kinh, nhưng cũng là một thành phố lớn, mấy năm nay chính sách thay đổi, một vài nhà hàng cấp bậc tương đối cao cấp cũng được mở ra.

Lần này cầm tiền, rốt cuộc cũng được ăn một bữa tiệc thịnh soạn, không thể không nói, lúc này đồ ăn được nấu rất xứng đáng với giá cả, một đĩa được rất nhiều, đâu giống về sau, nhìn một bàn đồ ăn, món ăn cũng chỉ lèo tèo vài đũa nguyên liệu chính.

Ăn một bữa thịnh soạn, mới tiêu hết chưa đến 10 đồng vào phiếu đổi ngoại hối.

Cứ vậy so sánh, cô cảm thấy tiền hôm nay mình kiếm được cũng rất dễ dàng.

Tô Tầm thoải mái thở dài một hơi.

Đi ra khỏi nhà hàng, cô cũng không định đi bộ, trực tiếp gọi một chiếc xe taxi, Tô Tầm nhớ kỹ trước kia đọc qua tài liệu, ở một thời kỳ nào đó, xe taxi sẽ không tùy tiện dừng.

Sau khi cải cách, người qua lại nhiều, nhu cầu thay đổi, mới bắt đầu đưa tay ra là vẫy dừng được, hơn nữa hình như tài xế còn chưa chắc vui vẻ đưa khách.

May mà vận khí của cô không tệ, một chiếc xe đỗ lại.

Vừa lên xe, Tô Tầm đã nói: “Tôi muốn đến một nhà khách tốt nhất ở đây.”

Bác tài nhìn đồng hồ: “Đồng chí, nhà khách tốt nhất của chúng tôi ở phía nam thành phố, thế nhưng bên tôi còn đang vội đến sân bay đón người…”

“Tôi đưa chú phiếu đổi ngoại tệ, nếu như không đủ thì gấp đôi.” Tô Tầm nói.

Bác tài:…

Được rồi, không cần nói nhiều, đi thôi.

Dù sao vội vàng đến sân bay cũng chỉ đi tìm vận may xem có thể gặp được mấy khách nước ngoài, kiếm chút phiếu đổi ngoại tệ, cũng chẳng còn khách nào khác, chẳng phải ở đây có phiếu đổi ngoại tệ sao?

Trên đường đi, bác tài nhiệt tình tán gẫu cùng Tô Tầm: “Đồng chí, cô từ nước ngoài trở về sao, hay là cô có người thân ở nước ngoài.”

“Tôi từ nước ngoài về tìm người thân, tôi có người thân ở trong nước.”

“Ôi chẳng trách, tôi vừa nhìn đã cảm thấy cô có phần khác biệt.”

Tô Tầm hỏi: “Khác ở chỗ nào?” Chẳng lẽ khí chất của cô xuất chúng?

“Phong cách tây, cô nhìn xem, thời tiết tháng 10 đã hơi lạnh, tất cả mọi người đều mặc áo khoác, cô lại chỉ mặc áo ngắn tay, không sợ lạnh, tôi thấy chỉ có người nước ngoài là không sợ lạnh.”

Tô Tầm:…

Tôi như vậy là do sức khỏe tốt sao? Đây là tôi không có tiền ăn cơm, bán áo đổi tiền rồi.

Tô Tầm cười lễ phép: “Ánh mắt chú rất độc đáo.”

“Đúng vậy, tôi làm lái xe nhiều năm, gặp qua nhiều người.” Tài xế kiêu ngạo nói.

Lúc này tài xế xe rất tốt, không đi đường vòng, rất nhanh đến nhà khách nằm ở khu vực xa hoa nhất Đông Châu mà bác tài nhắc đến, nhà khách quốc tế Đông Châu.

Nghe nói hai năm trước sửa chữa, sửa chữa cực kỳ khí thế, sửa sang cũng rất xa hoa.

“Kẻ có tiền đều ở chỗ này, một đêm tốn mất mười mấy tệ.”

“Mười mấy đồng chính là một phần ba tiền lương của một công nhân bình thường, cô nói xem, sao ở nổi chứ.” Bác tài cảm thán.