“Cậu nói, tôi đúng là cái loại phế vật chỉ biết dựa vào gia thế thôi à?” Hạ Thầm xoay bút, đột nhiên hỏi tôi.
Tôi dừng động tác, quay sang nhìn hắn, lạnh nhạt nói “Chính xác thì cậu đang dựa vào gia thế.”
Hắn nổi giận, có chút khó tiếp nhận đánh giá của tôi. Tôi nhìn hắn, hỏi ngược lại “Chỉ dựa vào thành tích của cậu, có thể thi vào Thanh Đằng à?”
Nghe xong, hắn hình như cảm thấy lời tôi nói cũng có lý, biểu tình phút chốc trầm lại.
Tôi ngừng một lát, đột nhiên cười lên “Nhưng mà, cậu không phải phế vật.”
Hắn có chút nghi hoặc nhìn tôi. Tôi ngưỡng mộ chớp mắt một cái “Giải thưởng cờ vây mà cậu Hạ nhận được khi còn là một cậu thiếu niên, có thể trấn áp tôi không ngẩng được đầu đấy.”
Hai mắt Hạ Thầm đột nhiên sáng lên, hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn tôi “Làm sao cậu biết tôi chơi cờ vây?”
Người người đều nghĩ Hạ Thầm tiêu tiền để vào Thanh Đằng, nhưng chỉ có tôi biết, hắn dựa vào vị trí quán quân trong cuộc thi cờ vây để được đặc cách tuyển vào. Rất lâu về trước, bà Hạ vô ý nói ra sở thích của Hạ Thầm, nhưng tôi lại ghi nhớ trong lòng, thậm chí còn có thời gian dài nghiên cứu về nó.
Chỉ vì giờ phút này có thể thu hút được sự chú ý của Hạ Thầm.
“Tôi may mắn từng là đối thủ của cậu, bị cậu gϊếŧ đến không còn mảnh giáp. Hiện tại, tôi còn không dám chơi lại cờ vây nữa.” Tôi có chút oán hận nói.
Trên đời này, không có gì vừa chân thành vừa dễ lay động lòng người hơn sự sùng bái của thiếu nữ. Vậy nên, không ngoài dự liệu, tôi đã nhận được lời hứa của Hạ Thầm.
“Không sao, tôi có thể dạy cậu.”
“Vậy chúng ta một lời đã định.” Tôi vui mừng cười tươi.
Ánh mặt trời chiếu qua mặt tôi, uyển chuyển như hoa đào nở rộ, mỹ lệ mà không lòe loẹt, rực rỡ mà không chói mắt. Thế là, tôi bắt được sự ngạc nhiên trong mắt Hạ Thầm. Thật không uổng công tôi vất vả luyện tập nhiều năm.
Sau ngày hôm đó, tôi và Hạ Thầm thường xuyên cùng nhau đánh cờ. Tất cả kiên nhẫn của hắn đều đặt vào cờ vây, chỉ cần nói đến cờ vây hai mắt đều sẽ phát sáng. Hắn thật sự rất thích cờ vây. Mà thiên phú cờ vây tôi thường biểu hiện khiến thái độ của hắn dần trở nên ôn hòa.
Thế là, trong trường dần dần truyền đi một số tin đồn về tôi và Hạ Thầm. Thậm chí trong đám người hóng chuyện, còn có người quang minh chính đại châm biếm tôi là tiểu tam, chen chân vào tình cảm của Hạ Thầm và Hạ Hân.
Tôi chịu ảnh hưởng bởi tin đồn, tâm trạng có chút chán nản, cũng giảm dần thời gian ở cùng một chỗ với Hạ Thầm.
Nhưng, giờ tan học lần này, Hạ Thầm lại chặn tôi lại, thấp giọng nói “Tôi và cô ấy không có qua lại gì cả.”
Tôi nhìn hắn một cái, cái gì cũng không nói, trực tiếp rời đi.
Tính tình Hạ Thầm luôn ngang ngược, nếu thật sự không có ý với Hạ Hân, hắn đã sớm nói rõ trước toàn trường. Giải thích nhỏ nhẹ như vậy, ngược lại, đã khẳng định một chuyện khác.
Trong tim hắn, vị trí của Hạ Hân cao hơn tôi.
Mà tôi mãi đến cuộc bầu cử hội trưởng mới được gặp Hạ Hân lần đầu.
Dung mạo xinh đẹp, từng câu từng lời nói ra đều bộc lộ tài năng.
“Giành người hay làm việc, cậu không phải là đối thủ của tôi.”
Người là chỉ Hạ Thầm, việc là chỉ lần bầu chọn này.
Nói xong, cô ta hiên ngang bước đi.
Đây là tuyên chiến với tôi à? Cũng có thể là kɧıêυ ҡɧí©ɧ?
Tôi trầm mặc nhìn bóng lưng cô ta, nghĩ mãi mà không hiểu một vấn đề.
Rốt cuộc cô ta lấy đâu ra tự tin vậy?