Nhưng hôm nay, nhìn bước chân Chu Tùy An có phần vội vàng hơn bình thường, đầu Sở Lâm Lang vốn không bao giờ làm thơ thi phú, không hiểu sao lại nảy ra tư vị gọi là "Chỉ thấy người mới cười, nào nghe người xưa khóc".
Nàng nhớ lại trước đây trong buổi trà đạo của các phu nhân nhà quan, phu nhân của một vị thư lại dưới trướng tri phủ kể chuyện mỗi ngày đều cho phu quân ăn cơm trộn với mỡ lợn. Vị thư lại vốn cũng có chút dáng vẻ phong lưu của nhà nho, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã béo phì lên hai vòng, mặt cũng nổi nhiều mụn nhọt.
Nhưng vị phu nhân kia lại rất tự hào nói rằng nàng ta cố ý làm vậy, như thế mới có thể cắt đứt mấy món nợ phong lưu tự dâng lên.
Lúc đó trong lòng Sở Lâm Lang rất phản cảm cách làm hủy hoại tướng công nhà mình của vị phu nhân này.
Nhưng giờ nhìn lại cảnh lang quân phong nhã Chu gia mà nàng tỉ mỉ săn sóc vội vã đi gặp trúc mã thuở bé khiến nàng không nhịn được mà hối hận trước đây nấu ít mỡ lợn quá...
Nấu mỡ lợn bây giờ rõ ràng là không kịp nữa. Nhưng Sở Lâm Lang vẫn rất tò mò không biết Chu Tùy An biết Doãn tiểu thư kia đến thăm từ khi nào.
Lúc ăn bữa tối, Sở Lâm Lang cùng bà bà đi tiếp khách, có cô em chồng và khách nhân Doãn gia cùng dùng bữa, còn có nhi nữ Diên Nhi, vì có khách, Triệu thị sợ trẻ con ồn ào mà mất lễ nghi, liền phân phó bà tử mang theo đứa nhỏ trở về phòng mình ăn.
Phòng ăn Chu gia vốn hơi lạnh lẽo, khó có thể náo nhiệt lên.
Vị tiểu thư Doãn Tuyết Phương kia dưới sự kiên trì của Chu mẫu Triệu thị cũng không e ngại tránh né mà ngồi chung bàn ăn cơm với một nam nhân ngoài như Chu Tuỳ An. Chỉ là Doãn tiểu thư có chút thẹn thùng, ăn cơm mà không mở nổi miệng, chỉ ăn qua loa vài miếng đã no.
Triệu phu nhân hài lòng nhìn cách cư xử khuê tú của Doãn Tuyết Phương, đảo mắt lại thấy Sở Lâm Lang đang thích thú mυ'ŧ một con tôm lớn.
Ăn tôm cần phải bóc vỏ, tự tay bóc thì không được tao nhã cho lắm.
Chu gia không có nhiều gia nhân, phần lớn đang phụ việc trong nhà bếp, ngay cả nha hoàn Doãn gia mang đến cũng đi bưng món rồi. Có khách mà bên bàn không có người hầu hạ nên mọi người trên bàn đều không ai ăn tôm.
Riêng Sở Lâm Lang thích ăn cá tôm, dù bên cạnh không có nha hoàn hầu hạ nàng cũng tự tay với lấy tôm, tự bóc rồi ngồi ăn một cách thoải mái, tự nhiên.
Chu Tùy An không thấy có gì là không ổn, hắn biết nương tử này của mình ăn cơm cũng thành kính như bói mai rùa vậy.
Sở Lâm Lang từ nhỏ đã lớn lên trên thuyền chở muối, cùng đám nam nhân thô lỗ giành ăn chung một nồi, tất nhiên phải ăn nhanh một chút mới no được. Đây là thói quen từ nhỏ không sửa được.
Sau khi gả vào Chu gia, bà bà Triệu thị không quen, mấy lần nghiêm khắc quở trách Sở Lâm Lang trên bàn ăn, nàng mới phát hiện dáng vẻ của mình có nhiều chỗ không ổn, sau đó thì lúc nào cũng chú ý nên đã cải thiện rất nhiều.
Nhưng hôm nay có lẽ là ra ngoài lâu quá, nàng thấy đói, khi ăn đồ ăn lại tái phát thói cũ, cho dù có khách cũng không để ý lắm.
Chu Tùy An thấy ánh mắt không hài lòng của mẫu thân ném sang, không nhịn được dùng chân đυ.ng đυ.ng Sở Lâm Lang dưới bàn, ý bảo nàng chú ý một chút.
Nào ngờ Sở Lâm Lang ngay cả nhìn cũng không nhìn anh, sau khi liên tục ăn ba con tôm mới thong thả dùng khăn tay lau tay, quay đầu mỉm cười nói với Doãn Tuyết Phương: "Nghe nói trước đây Doãn tiểu thư cùng phụ thân định cư ở Thương Châu, không biết vì sao đột nhiên lại đến Liên Châu bái phỏng?"
Doãn Tuyết Phương liếc nhìn mẫu thân đang nhiệt tình trò chuyện với Triệu phu nhân, suy nghĩ một chút rồi nói: "Mẫu thân muốn dẫn muội đi du ngoạn giải sầu, vừa khéo đi ngang qua Liên Châu, nhớ ra nơi đây còn có cố nhân của phụ thân nên mới đến quấy rầy."
Sở Lâm Lang cười nhẹ một tiếng: "Ồ? Bây giờ đang là mùa đông, trời lạnh đường trơn, không phải là thời điểm tốt để du ngoạn mà?"
Doãn Tuyết Phương nhanh chóng liếc Chu Tùy An phía đối diện một cái rồi cúi đầu: "Mẫu thân có phiền muộn nên tuỳ tiện ra ngoài đi đây đi đó một chút..."
Đúng lúc này, muội muội của Chu Tùy An là Chu Tú Linh thuận miệng nói: "Không đúng, muội nghe mẫu thân nói với huynh trưởng, tháng trước huynh trưởng đi Thương Châu làm công vụ, thường cùng tỷ thưởng tuyết làm thơ nên mới cố ý mời Doãn phu nhân và tỷ đến Liên Châu làm khách mà!"
Chu Tú Linh mới mười ba xuân xanh, từ trước tới nay thường nói lời thẳng thắn. Nàng vừa dứt lời, chợt phát hiện bàn ăn đột nhiên im bặt, huynh trưởng bỗng nhiên ân cần gắp con tôm lớn cho tẩu tử rồi bảo tẩu tử ăn nhiều một chút. Doãn tiểu thư lộ vẻ xấu hổ, hai gò má như bị lửa đốt. Mẫu thân thì trừng mắt nhìn mình.
Nàng thấy hơi khó hiểu: "Làm sao vậy? Muội nói sai rồi à?"
Chưa đợi người khác giải vây, Sở Lâm Lang đã gạt đôi đũa của quan nhân, cười cười nói: "Tiểu cô, muội đang nói gì vậy? Muội phải biết Doãn tiểu thư mới ở góa, nếu là nửa tháng trước, chính là lúc phu quân cô ấy còn chưa đủ trăm ngày, mà lén lút gặp riêng nam nhân bên ngoài thì không phải chuyện hay ho gì. Muội đừng nói bậy, làm nhục thanh danh của Doãn tiểu thư."
Phải biết triều đại này tuy không hạn chế góa phụ tái giá, nhưng cũng phải sau trăm ngày của người đã khuất.
Dù hai nhà đã có ý định từ sớm nhưng hoa trắng trên đầu còn chưa tháo, vệt lệ còn chưa kịp khô, Doãn Tuyết Phương đã nóng lòng hẹn riêng với nơi chốn mới, quả thật là chuyện khó nghe!
Sở Lâm Lang nhớ lại nửa tháng trước, Chu Tùy An quả thật đi công vụ ở Thương Châu. Sau khi về, chàng ta có phần hồn vía lên mây, thường xuyên ngồi trong thư phòng hăng say viết lách, tiểu thị bên cạnh cũng mấy lần ra ngoài châu gửi thư.
Trước đây Sở Lâm Lang hoàn toàn không để ý, chỉ cho là phu quân vì công sự mà cắm cúi viết lách. Nhưng bây giờ nàng chợt nghĩ, có khi nào trong những phong thư gửi đến Thương Châu đó lại kèm theo ý tứ ân ái nam nữ?
Triệu phu nhân không ngờ hôm đó nữ nhi ngủ trưa trong phòng mình lại nghe được lời thì thầm riêng của mình với nhi tử, giờ còn bộc lộ ra trước mặt mọi người như vậy.
Bà thật muốn lấy một cái bánh bao bịt kín miệng nhi nữ.
Thấy bầu không khí trong phòng trở nên lúng túng, Triệu thị vội cứu vãn: "Gặp mặt không gặp mặt gì chứ. Ta nghe nói huynh trưởng của ngươi vừa khéo đi công vụ nên nhờ hắn đưa chút thư cho Lưu phu nhân, hắn gặp Doãn tỷ tỷ của ngươi cũng là chuyện bình thường thôi."
Mẫu thân của Doãn Tuyết Phương là Lưu thị cũng nói thêm: "Nói cho cùng, chính là ta trước đó viết thư cho tỷ tỷ, chỉ là không ngờ làm phiền đến Tùy An tự mình đến đưa thư, lúc đó bệnh chân của ta lại tái phát, tuyết rơi đường trơn bất tiện nên ta để Phương Nhi đi cùng Chu ca ca đi dạo, giúp chọn mua ít đặc sản, tránh đến Thương Châu về một chuyến không."
Hai vị phu nhân hợp lực cứu vãn, bầu không khí lạnh nhạt lúng túng trên bàn ăn cũng tan đi ít nhiều. Hai vị phu nhân lại chuyển đề tài, nhiệt tình bàn về phong cảnh đặc sản ở hai nơi, ngày mai còn muốn cùng đến chùa thắp hương lễ Phật.
Chu Tùy An hơi bất an liếc nhìn Sở Lâm Lang.
Tuy phu nhân này của hắn về lễ nghi, giáo dưỡng có phần thiếu sót nhưng lại đầy mưu mẹo, không biết mấy lời của muội muội có khiến Sở Lâm Lang nổi giận, muốn làm khó người ta tại chỗ không?
Sở Lâm Lang biết được hai nhà đã nối lại tình cảm như thế nào, dường như cũng đã thỏa mãn sự tò mò, không nói thêm nữa, tự rót cho mình một chén rượu nhạt, trước mặt mọi người trên bàn đột nhiên ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Uống xong, nàng đặt chén rượu lên bàn, đứng dậy thi lễ với bà bà và Lưu thị: "Rượu mạnh quá, có hơi choáng váng, xin cho kẻ hậu bối này cáo lui, các ngài cứ thong thả dùng bữa!"
Nói xong, nàng xoay vạt váy, sải bước ra khỏi phòng ăn.
Mà Chu Tùy An cũng đứng dậy trước hết cáo từ hai vị nữ khách rồi vội vã đuổi theo phu nhân của mình.
Lưu thị thấy bọn họ ra ngoài mới dè dặt dò hỏi Triệu phu nhân: "Nàng dâu này của tỷ... trông khá lanh lợi, chỉ là tính tình... không biết có dễ ở chung không?"
Triệu phu nhân nghe ra ý ngoài lời, thở dài nói: "Hai ta đều là bạn tri kỷ, ta không sợ muội chê cười. Hắn có ý cưới vợ thấp kém, ta cũng lười chọn lựa, nên mới đồng ý cho Sở thị - thứ nữ nhà buôn muối này vào cửa. Muội cũng thấy cách cư xử của nàng rồi đấy! Chữ lớn chẳng biết mấy, miệng lúc nào cũng nói chuyện làm ăn, thích nhất là bám víu xu nịnh, nàng ta với Tùy An nhà ta... không cùng đường. May mà nàng ta cũng hiền huệ, với bà bà là ta đây cũng biết tận tâm hiếu thuận. Thân mẫu nàng xuất thân thấp hèn, kéo theo nàng cũng chẳng được lòng huynh đệ, phụ mẫu nhà mẹ đẻ, coi như là kẻ đáng thương không được phụ mẫu yêu thương. Thôi, đã gả vào nhà ta nhiều năm như vậy rồi, còn biết làm sao? Cho dù nàng không sinh được nhi tử, nhà mẹ đẻ cũng chẳng ra gì, ta cũng không ép hưu nàng. Còn chuyện dễ ở chung hay không... Dù sao trong nhà này vẫn là ta làm chủ, chẳng lẽ lại để nàng làm loạn lên được sao?
Nghe xong lời này, Lưu thị vẫn không yên tâm cho lắm, thở dài nói nhỏ: "Tỷ tỷ à, tỷ biết nữ nhi muội là người số khổ. Vốn muội định tìm người có tuổi tác lớn hơn, biết thương người, tục huyền làm chính thất. Nhưng nữ nhi ta kính trọng tỷ, cảm thấy có duyên với Chu gia nhà tỷ. Nàng không mong cầu gì danh phận chính thất, càng sẽ không tranh giành, muội chỉ mong nàng gặp được người có chân tình, có nhi nữ bên cạnh, lại còn có bà bà từ ái thương yêu, muội và phụ thân nàng mới có thể yên lòng nhắm mắt!
Cuộc trò chuyện qua lại của hai người khiến Chu Tú Linh mười ba tuổi nghe đến ngây người, lúc này nàng mới tỉnh ngộ vì sao lúc nãy tẩu tử đột nhiên rời bàn.
Nàng vốn thiên vị tẩu tử, vừa định xen lời thì Triệu thị lại quay đầu trừng mắt với nàng: "Đã là cô nương lớn rồi, trước mặt người ngoài nói năng bừa bãi, tưởng ta không trị được ngươi à? Còn không mau về phòng đi!"
Chu Tú Linh tủi thân bĩu môi, lấy khăn che mặt khóc rồi chạy ra ngoài.
Lưu thị vừa thấy vậy, lập tức lại khuyên Triệu thị nguôi giận, nói Chu tiểu thư tuổi vẫn còn nhỏ, phải từ từ dạy mới được.
Doãn Tuyết Phương từ nãy đến giờ đều giả vờ không nghe lời mẫu thân và Triệu phu nhân nói, chỉ tránh hiềm nghi mà đứng ra xa một chút, bước đến phía trước cửa sổ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy tuyết lại rơi xuống.
Trong làn tuyết bay lả tả, Chu Tùy An nhận lấy một cái ô dầu đỏ từ tay tiểu thị bên cạnh, mở ra rồi đuổi theo Sở Lâm Lang đang đi phía trước, che ô đỡ tuyết cho nàng. Nhìn từ xa dưới tán ô đỏ là một đôi vợ chồng, trông thật là ấm áp...
Trong mắt Doãn Tuyết Phương không khỏi mang chút ghen tị lẫn thương cảm, chậm rãi thở dài một hơi.
Tuy nhiên người đẹp dưới tán ô không nhận lấy ý tốt che ô giữa tuyết, nàng cũng không để ý quan nhân đang theo sát phía sau, đầu bốc hơi nóng đi thẳng về phòng.
Chu Tùy An cũng không còn khí thế đá cửa như buổi chiều, chỉ ân cần cởϊ áσ choàng cho Sở Lâm Lang rồi hạ giọng hỏi: "Đi một đường lạnh thế này, nương tử có muốn uống trà nóng không?"
Sở Lâm Lang không nhận chén trà Chu Tùy An đưa tới, chỉ đột nhiên quay người trừng mắt nhìn Chu Tùy An, lạnh lùng nói: "Nói đi, mẫu thân định như thế nào? Còn chàng có tâm tư gì?"
Đôi mắt to của Sở Lâm Lang vốn sinh ra đã mang ý cười, khuôn mặt nhỏ căng cứng như bây giờ, bảy năm thành thân cũng chẳng mấy khi thấy như vậy.
Chu Tùy An bị ánh mắt của Sở Lâm Lang áp bách, trong lòng thực ra cũng nổi giận, nhưng hắn giận là vì muội muội lắm điều và người mẫu thân suốt đời thị phi.
Công vụ hắn xử lý bên ngoài đã đủ phiền lòng, sao về nhà còn phải bị chính phu nhân của mình thẩm vấn, giữa thanh thiên bạch nhật, còn ra thể thống gì!
Huống chi lúc trước mẫu thân lẩm bẩm với hắn chuyện nạp thϊếp, hắn cũng chẳng để tâm.
Đại phu cũng nói rồi, Lâm Lang không phải bệnh tật gì lớn, nếu có thể điều dưỡng tốt, cũng không phải là không thể sinh nở. Đại phu trước kia cũng chữa cho phụ nhân mười năm không thể sinh nở, một sớm có thai liền sinh đôi.
Nay hắn đã hai mươi sáu tuổi đầu, sang năm nữa sẽ sớm bước sang tuổi hai mươi bảy, đồng liêu xung quanh đã con đàn cháu đống, riêng hắn lại không nối dõi được hương khói, nói không nôn nóng là giả dối.
Mẫu thân trước kia giấu hắn, cố ý để hắn đến Thương Châu đưa thư cho cố nhân, đợi phía bên kia để Doãn tiểu thư mới ở góa đi cùng thưởng tuyết, hắn mới bừng tỉnh, hiểu được dụng ý của mẫu thân.
Nếu là một cô nương dung chi tục phấn khác, chỉ sợ hắn đã sớm phất tay áo bỏ đi rồi. Nhưng Doãn tiểu thư này lại là người hắn thấy lớn lên từ nhỏ, luôn có chút tình cảm của người huynh trưởng nên không tiện trở mặt tại chỗ.
Tuy Doãn cô nương đã lớn nhưng trên mặt vẫn mang vẻ đáng yêu ngây thơ thuở nhỏ, đặc biệt là đôi mắt kia, vốn phải trong sáng thanh thoát nhưng lại vì mới góa chồng mà nhiễm phải muôn vàn phiền não trần tục, mang đầy dáng vẻ sầu muộn.
Tình cảnh như vậy thực ra còn khiến người ta đau lòng hơn cả dung nhan khuynh quốc.
Khi ở lầu cao trà thất Kính Hồ nghe Doãn Tuyết Phương thấp giọng ngâm nga bài thơ sầu vừa mới làm, hứng thơ của Chu Tùy An đã gác lại từ lâu bỗng bùng lên, liền cũng hoạ theo vài câu thơ.
Thú vui tao nhã như ngâm vịnh tuyết này khác xa với việc gõ bàn tính lách cách, nghe chuyện kinh thương cùng Sở Lâm Lang.