Sổ Tay Ho Ra Máu Của Mỹ Nhân Thượng Thần

Quyển 1 - Chương 7: Quỷ Vương Khê Hữu

Mười sáu quỷ vực.

Trên vũng bùn bạch cốt trôi nổi lơ lửng, quỷ khí dày đặc khiến đêm tối bao phủ bởi một tầng huyết sắc.

Ân Lĩnh Tây nửa quỳ trên mặt đất, cả người là máu, bên cạnh hắn là mười mấy thi thể đã lạnh thấu của các đệ tử mới nhập môn.

Từ phía trên vang lên tiếng cười tối tăm, quỷ khí nồng đậm ngưng tụ thành một chiếc ghế dựa, một nam nhân tướng mạo quyến rũ lại tàn nhẫn, mềm mại như không có xương đang ngồi bên trên, đuôi mắt là ấn ký truyền thừa tượng trưng cho thân phận chủ nhân Quỷ Vực.

Khê Hữu thưởng thức các ngón tay của mình cảm thán nói: “Thiếu Hoàng các hạ, ngươi cũng có ngày hôm nay……”

“Đến quỷ vực của ta làm khách cũng không nói trước một tiếng, còn để ta bắt được, ngươi nhìn xem, bản thân bây giờ thảm hại đến nhường nào.”

Ân Lĩnh Tây vẫn là dáng vẻ thiếu niên, hắn cố gắng bình ổn huyết khí cuồn cuộn.

Bọn họ sau khi ra khỏi Thiên Diễn Tông liền phân thành sáu tiểu đội cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, nhưng việc hắn không nghĩ tới chính là, hơi thở của mình sẽ bị Khê Hữu, đối thủ một mất một còn phát hiện, càng không ngờ tới không biết từ khi nào, tu vi của Khê Hữu đã tới gần Hợp Thể kỳ, căn bản không phải là Phân Thần sơ kỳ trong lời đồn.

Vừa lúc bắt đầu nhiệm vụ, hắn đã bị Khê Hữu vây ở trong cái pháp trận này, một tiểu đội đệ tử Thiên Diễn Tông đi cùng hắn tất cả đều tử vong.

Mà hắn vì có thể sử dụng thân thể của mình ngụy trang thành dáng vẻ thiếu niên tiến vào Thiên Diễn Tông, dưới mí mắt của các phong chủ tu vi cao thâm bái nhập Thương Ngô Phong, toàn bộ đều dựa vào hoán hình đan trân quý của hoàng thất Ma tộc.

Loại đan dược này có thể giúp hắn hoàn toàn biến thành một người khác, nhưng duy nhất có một chỗ trí mạng, đó chính là trong vòng một ngày, hắn không thể đồng thời sử dụng linh khí cùng ma khí, nếu không hoán hình đan sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực, sau này cho dù tiếp tục dùng, cũng sẽ không có bất luận hiệu quả gì.

Trước khi hắn vào quỷ vực đã vận dụng linh khí, nếu mạnh mẽ sự dụng ma khí, hoán hình đan sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực, sợ là cái thân phận ‘ đại đệ tử Thương Ngô Phong ’ này liền phải vĩnh viễn biến mất.

Rõ ràng thực lực có thể phản kháng, cố tình lại dùng không được.

Ân Lĩnh Tây làm Thiếu Hoàng nhiều năm như vậy, còn chưa từng nghẹn khuất như thế.

“Cái dáng vẻ bây giờ của Thiếu Hoàng điện hạ, lại làm ta nhớ về chút chuyện cũ,…… Khi nào nhỉ, à, đúng rồi, 300 năm trước, ngài lúc đó giống như một con chó quỳ rạp trên mặt đất, ở trong quỷ vực của ta cùng đám lệ quỷ thấp kém nhất tranh thức ăn” Khê Hữu khẽ cười một tiếng.

Trong nháy mắt, tất cả biểu tình trên mặt Ân Lĩnh Tây đều thu lại, đáy mắt sâu thẳm đến đáng sợ.

“Gọi ngươi một tiếng Thiếu Hoàng, ngươi đúng thật cho rằng mình trời sinh tôn quý, mẫu thân của ngươi chỉ là một ả kỹ nữ nhân tộc thấp kém, sau khi bị Ma Tôn phát hiện nàng sinh hạ ngươi, còn không phải bị sống sờ sờ bóp chết hay sao?”

“Chậc chậc, sau khi ngươi thượng vị gϊếŧ nhiều người như vậy, là muốn bịt miệng của ai đây…… Đáng tiếc...” Lòng bàn tay Khê Hữu hiện lên một đoàn quỷ khí, hóa thành lưới đao bén nhọn lạnh lẽo, “Người nên biết xuất thân của ngươi, vẫn không phải số ít.”

Khê Hữu biết không ít bí mật, từng câu từng chữ đâm vào trái tim người khác, đối phương dù dùng cách nào cũng phải đem những vết thương đã thối rữa trôn sâu trong đáy lòng hắn lần nữa moi lên, một đâm lại một đâm, máu tươi đầm đìa.

Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng Khê Hữu vẫn không có nửa phần thả lỏng, ngược lại càng thêm cảnh giác, cái tên điên này giống như còn cố kỵ cái gì, không thể sử dụng ma khí, nhưng dù trong tình huống như vậy đối phương vẫn có thể chống đỡ dưới tay hắn đến tận bây giờ, tất nhiên không dễ ăn.

Hắn híp híp mắt, bàn tay vừa chuyển, lấy một góc độ cực kỳ xảo quyệt, hàn nhận lạnh lẽo không biết đã uống máu của bao sinh linh đâm thẳng về phía trái tim Ân Lĩnh Tây!

Ân Lĩnh Tây cười khẽ một tiếng, nhỏ đến không thể nghe thấy.

Trên người tỏa ra chút hắc khí loáng thoáng mờ mịt, đồng tử đen nhánh thoáng chốc hiện lên sự tàn nhẫn bạo ngược tựa như hung thú trong vực sâu.

Tay phải hắn hơi nâng lên, nghiêng đầu, câu môi cười nói: “Ngươi —— đây là tìm chết.”

Đúng trước một giây Ân Lĩnh Tây định sử dụng ma khí, pháp trận bao phủ ở chỗ này mãnh liệt lắc lư một chút!

Khê Hữu không biết cảm ứng được cái gì, cảnh giác ngẩng đầu, như lâm đại địch.

Khách! Khách ——

Phía trên pháp trận truyền đến thanh âm pha lê vỡ vụn, rất nhanh bên trên liền che kín bởi vết nứt chi chít rậm rạp, từ khe hở lộ ra kiếm quang màu bạc.

Một đạo thanh âm lạnh băng đến cực điểm quát: “Khê Hữu, ngươi tìm chết!”

Oanh!

Pháp trận hoàn toàn mở tung, giữa không trung, một đạo thân ảnh cao dài, bạch y đón gió bay bay, kiếm khí lạnh lẽo bá đạo như xé nhỏ ánh trăng, Đoạn Trần kiếm hướng về phía Quỷ Vương thẳng tắp mà đi.

Ân Lĩnh Tây sửng sốt, hắc khí trên người tức khắc tan đi, đồng thời điều chỉnh chút góc độ, tùy ý để hàn nhận của Khê Hữu xuyên qua bả vai mình.

“Hực……”

Hắn hung hăng ngã sang một bên, đầu đầy mồ hôi lạnh, ngửa đầu nhìn Phất Tri.

“Sư tôn……”

Phất Tri đến bên người hắn, khuôn mặt âm trầm cho hắn uống Hồi Xuân Đan, thấy máu ngừng chảy mới lại lần nữa nhìn về phía Khê Hữu sắc mặt đã có chút khó coi.

Đoạn Trần kiếm trở lại trong tay hắn, càng tăng lên một phần lạnh lẽo, hắn đem Ân Lĩnh Tây bảo vệ phía sau hỏi: “Quỷ Vương các hạ, ngươi dám tàn sát đệ tử Thiên Diễn Tông ta, hiệp định ngưng chiến trăm năm trước ngươi đặt ở nơi nào?!”

Khê Hữu híp mắt, ánh mắt kiêng kị nhìn Đoạn Trần kiếm, một lát sau cười cười nói: “Kiếm Tôn sao lại nói lời này? Ta chỉ là đi ngang qua đây thôi, tiểu bối Thiên Diễn Tông chỉ là gặp mấy lệ quỷ không hiểu chuyện, mới xảy ra cớ sự này, ta là tới cứu người…… Bằng không, đồ nhi ngoan này của ngài, chỉ sợ khó thoát được một kiếp.”

Lúc hắn nói ba chữ đồ nhi ngoan cố ý nhấn mạnh một chút, ý vị sâu xa.

Tầm mắt Khê Hữu chuyển về phía Ân Lĩnh Tây, ý tứ uy hϊếp không cần nói cũng biết: “Vị tiểu thiếu hiệp này? Ngươi nói xem có phải hay không?”

Trên người đệ tử Thiên Diễn Tông đã chết còn có quỷ khí của hắn, cái lý do thoái thác này quả thực là trợn mắt nói dối, bàn tay Phất Tri vừa chuyển, lưỡi kiếm Đoạn Trần đã bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh.