Cố Miên Lương liếc mắt nhìn hắn một cái: “A Phất muốn thu đồ đệ?”
“Ngươi biết không, Thanh Trúc Sơn trước nay luôn đóng cửa, không có sự cho phép của ta, người không liên quan không được tiến vào.”
Ân Lĩnh Tây vội vàng giải thích nói: “Là chưởng môn sư bá kêu ta đến đây trước.”
Vừa rồi còn gọi là chưởng môn đại nhân, giờ đã đổi thành chưởng môn sư bá.
Phất Tri kéo lại cổ áo, tầm mắt Ân Lĩnh Tây ở trên cái gáy trơn bóng của hắn tạm dừng một chút, nhưng rất nhanh liền dời đi.
“Chưởng môn sư huynh cảm thấy bên người ta quá quạnh quẽ, giúp ta thu một đồ đệ.” Phất Tri nói: “Sư thúc, vậy ta đi trước.”
Cố Miên Lương khẽ xoa đầu ngón còn dính thuốc, đưa lọ thuốc mỡ trong tay cho Phất Tri, sau đó mới nói: “Đi đi.”
Phất Tri một mình đến đây, khi rời đi phía sau lại mọc thêm một cái đuôi nhỏ.
Thật ra hắn cũng không ngờ Ân Lĩnh Tây sẽ dùng cách này để trà trộn vào đây, cũng không biết hắn làm cách nào mà lại được chưởng môn sư huynh chọn trúng.
Đại điện Thương Ngô Phong nằm trên đỉnh ngọn núi nơi cao nhất, đỉnh núi quanh năm tuyết đọng, ở trước đại điện có tổng cộng 636 bậc thang.
Độ cao này đối với Phất Tri mà nói bất quá chỉ là khoảng cách nửa cái hô hấp là có thể tới, nhưng hôm nay không phải chỉ có một mình hắn.
Tay áo hắn bị người bắt lấy, Ân Lĩnh Tây sắc mặt tái nhợt, suy yếu nói: “Kiếm…… Kiếm Tôn, ta theo không kịp, ngài chậm một chút.”
Nơi này gió lạnh tàn sát bừa bãi, linh khí so với bên ngoài sắc bén hơn nhiều, hắn một thiếu niên 17-18 tuổi còn chưa đến Trúc Cơ tất nhiên chịu không nổi.
Phất Tri nhìn hắn diễn, cũng không nói gì, trực tiếp đem hắn xách vào trong điện Thương Ngô.
Trong điện quạnh quẽ không có chút nhân khí, ở trung tâm có treo một bức họa, là tông chủ đầu tiên sáng lập lên Thiên Diễn Tông.
Phất Tri nói: “Thương Ngô Phong không có quá nhiều quy củ, nghi lễ thu đồ càng đơn giản, chỉ cần dập đầu ba cái với vị tiền bối này là có thể nhập môn hạ của ta.”
Ân Lĩnh Tây nghe lời quỳ xuống, cung cung kính kính làm lễ bái sư.
Ba lạy đã xong, hắn cương trực thẳng lưng, một đầu ngón tay hơi lạnh ở giữa mày hắn điểm một cái, ngay sau đó, một điểm ngân quang hoàn toàn đi vào giữa mày hắn.
Ân Lĩnh Tây sửng sốt.
Phất Tri buông tay, rũ mắt: “Sư đồ khế đã kết, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là đại đệ tử dưới môn hạ của ta.”
Sư đồ khế, chủ yếu là một loại thủ đoạn để bảo hộ đệ tử, đối với hai đương sự lập khế cũng không có gì nguy hại. Thứ bắt buộc duy nhất chính là sư đồ khế chỉ có Phất Tri mới có thể cởi bỏ.
Thần hồn tựa hồ chút dao động như có như không, tạo thành sợi dây vô hình liên kết với người trước mắt, Ân Lĩnh Tây tỉ mỉ thể hội cảm giác kỳ diệu này, sau đó mới mở miệng nói: “Sư tôn, về sau ta sẽ ở nơi này sao?”
Hai chữ sư tôn này, nói ra vô cùng tự nhiên.
“Chỗ này chỉ là nơi ta bế quan, hằng ngày sẽ ở sau núi.”
Phất Tri ngự kiếm, mang theo tiểu đồ đệ mới nhận đi tới phía sau núi, nơi này chỉ có ba gian trúc ốc phổ phổ thông thông, trừ cái này ra, chẳng còn thứ gì khác.
Hắn để Ân Lĩnh Tây tự mình tìm một chỗ ở.
Lúc này trời đã khuya, mặt trăng trên bầu trời lặng lẽ sáng tỏ, chỉ còn thiếu một góc nhỏ, ngày mai chính là trăng tròn.
Phất Tri đột nhiên nói: “Ngày mai, ngươi tạm thời đi đến chủ phong chỗ chưởng môn sư huynh đi, ngày mười lăm, mười sáu, hai ngày này ngươi không cần ở Thương Ngô Phong.”
Ân Lĩnh Tây còn đang thu dọn đồ vật, cũng không hỏi nhiều, lập tức ngoan ngoãn đáp ứng, thiếu niên giọng nói trong trẻo dễ nghe: “Sư tôn yên tâm, ta nhất định không gây thêm phiền toái cho chưởng môn sư bá.”
Sáng sớm ngày kế, hắn dưới tầm mắt chăm chú của Phất Tri rời khỏi Thương Ngô Phong.
***
Tối muộn ngày mười lăm ngày.
Mặt trăng lên cao, ánh bạc lạnh lẽo dừng lại trên hàn đàm nằm sâu trong cấm địa Thương Ngô Phong.
Phụ cận hàn đàm tràn ngập sương tuyết mỏng manh lạnh lẽo, hàn ý thấu xương thấm vào cốt tủy, hóa thành một màn sương mù che phủ thân ảnh đang nằm bên hàn đàm.
Ngẫu nhiên truyền đến một hai tiếng kêu rên áp lực.
Phất Tri chỉ mặc một kiện áo trong màu trắng đơn bạc, ngâm mình trong hàn đàm, y phục trắng ướt dầm dề trở lên trong suốt dán trên người, phác họa ra từng đường nét yêu kiều.
Kiếm Tôn ngày thường lạnh lùng đạm mạc, lúc này gương mặt lại tái nhợt dị thường, trông vô cùng yếu ớt, đôi môi hồng nhạt bị hắn cắn ra máu, màu đỏ yêu dị quyến rũ câu nhân, đẹp đến kinh tâm động phách. Hắn vô lực ngả người bên hàn đàm, trên tay có không ít vết thương, không duyên cớ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhân tâm, sinh ra dục vòng bạo ngược.
Phía sau lưng chỗ cột sống của hắn thoáng hiện một tia sáng trắng.
Đây là Chí Tịnh Kiếm, là vật chí thuần nhất thế gian trong hàng vạn người không có người thứ hai, trấn áp hết thảy tà khí trong thiên địa, người có được căn chí tịnh cốt này, tu vi chưa đến Đại Thừa, liền không thể hoàn toàn khống chế. Không những vậy, còn bị căn Chí Tịnh Kiếm cốt này hành hạ, phải chịu đau đớn do linh lực phản phệ, mỗi tháng đều sẽ có một ngày thực lực giảm mạnh, tu vi chỉ dư lại một thành.
Trừ bỏ mấy người thân cận trong sư môn, ai cũng không biết, Phất Tri Kiếm Tôn thiên tư tuyệt thế, vào ngày trăng tròn hàng tháng phải chịu một đêm tra tấn như vậy.
A Nhuyễn ở trong thần thức một bên phóng thích thần lực giúp chủ nhân của mình giảm bớt thống khổ, một bên cảm thán nói: “Chủ nhân, dáng vẻ này của người, thật sự không giống diễn xuất chút nào.”
Phất Tri không trả lời nó mà hỏi: Ân Lĩnh Tây tới chưa?
A Nhuyễn ngoan ngoãn cảm ứng một chút trả lời: “Tới rồi chủ nhân.”
Phất Tri: Thật đúng là chờ mong, không biết gia hỏa này sẽ làm gì đây.
A Nhuyễn không hiểu sao lại cảm ứng được sự hưng phấn truyền đến từ thần hồn chủ nhân, meo meo khẽ run, không dám lên tiếng.