Thiên Hành Ký: Hệ Thống Tiên Đạo

Chương 13: Ngã Rẽ Số Phận

Cả nhóm tiếp tục tiến sâu vào Huyết Ngục, nơi bóng tối và áp lực tà khí ngày càng trở nên dày đặc. Lăng Thiên, Minh Vũ, Bạch Thanh, và Hồng Liên đều cảm nhận được một sức mạnh vô hình đang áp đảo, như thể không gian xung quanh họ đang cố tình bóp nghẹt ý chí của họ. Nhưng sau trận chiến vừa rồi, họ hiểu rằng sự đoàn kết và niềm tin vào bản thân chính là vũ khí mạnh nhất chống lại bóng tối.

"Ngươi có cảm giác gì không, Lăng Thiên?" Minh Vũ hỏi, ánh mắt cảnh giác.

Lăng Thiên khẽ nhíu mày, đôi mắt sáng rực trong bóng tối. "Có điều gì đó không ổn. Không gian này... như thể nó đang dẫn dắt chúng ta vào một cái bẫy. Nhưng chúng ta không còn đường lui. Cách duy nhất là tiến về phía trước."

Hồng Liên chắp tay, linh lực bùng phát nhẹ nhàng xung quanh cơ thể nàng, tạo ra một vầng sáng mờ nhạt. "Nếu có bất kỳ biến cố gì, ta sẽ sử dụng phép thuật bảo vệ. Nhưng ta lo rằng năng lượng của ta sẽ không đủ để bảo vệ tất cả chúng ta."

Bạch Thanh trầm tư, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu mọi bí ẩn trong bóng tối. "Chúng ta không thể lùi bước, nhưng cũng không thể chủ quan. Lăng Thiên, ngươi đã dẫn dắt chúng ta đến đây, ta tin rằng ngươi sẽ tìm ra con đường đúng đắn."

Lăng Thiên gật đầu, trong lòng hắn biết rằng họ đang bước vào một giai đoạn mới, một ngã rẽ có thể quyết định số phận của cả nhóm. Hắn cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ, một thứ gì đó vừa lôi cuốn vừa nguy hiểm đang ẩn chứa trong bóng tối phía trước.

"Ta sẽ đi trước. Nếu có gì bất trắc, các ngươi hãy sẵn sàng," Lăng Thiên nói, ánh mắt kiên định.

Cả nhóm im lặng tiến theo hắn, mỗi bước đi đều đầy cẩn trọng. Đường hầm mà họ đang đi trở nên hẹp hơn, những bức tường đá đen sì như đang dần thu hẹp lại, tạo nên cảm giác ngột ngạt và căng thẳng.

Đột nhiên, không gian phía trước mở rộng, để lộ ra một căn phòng lớn, âm u và lạnh lẽo. Trên tường, những bức họa cổ xưa được vẽ bằng máu, miêu tả những cảnh tượng kinh hoàng về các linh hồn bị đày đọa. Ở trung tâm căn phòng, một cây cột đá khổng lồ đứng sừng sững, trên đó khắc đầy những ký tự cổ ngữ, phát ra ánh sáng đỏ rực kỳ dị.

"Lăng Thiên, đây là gì?" Minh Vũ hỏi, giọng nói đầy ngạc nhiên.

"Đây có lẽ là tâm điểm của Huyết Ngục, nơi mà bóng tối tụ tập và phát ra năng lượng tà ác," Lăng Thiên trả lời, ánh mắt không rời khỏi cây cột đá.

Bạch Thanh tiến lại gần, quan sát kỹ những ký tự trên cột đá. "Những ký tự này... dường như là một lời nguyền phong ấn. Có lẽ đây là nguồn gốc của mọi quỷ khí trong Huyết Ngục."

"Lời nguyền này đã tồn tại hàng ngàn năm. Nếu chúng ta phá vỡ nó, có lẽ chúng ta sẽ giải thoát được những linh hồn bị giam cầm ở đây," Hồng Liên nói, tay nàng khẽ chạm vào một ký tự, cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra từ cột đá.

"Lăng Thiên, ngươi nghĩ sao?" Minh Vũ quay lại hỏi, ánh mắt đầy sự chờ đợi.

Lăng Thiên trầm ngâm, cân nhắc từng lời nói của đồng đội. Hắn hiểu rằng việc phá vỡ lời nguyền này không chỉ đơn thuần là giải thoát cho những linh hồn bị giam cầm, mà còn có thể gây ra những hậu quả không lường trước.

"Chúng ta phải chuẩn bị tinh thần. Nếu phá vỡ lời nguyền này, chúng ta sẽ phải đối mặt với một thử thách lớn hơn bất kỳ điều gì chúng ta từng trải qua. Nhưng ta tin rằng đây là con đường đúng đắn," Lăng Thiên đáp, giọng nói cương nghị.

Cả nhóm im lặng, họ biết rằng quyết định này sẽ dẫn dắt họ vào một trận chiến không thể đoán trước. Nhưng họ cũng hiểu rằng đây là sứ mệnh của họ, là con đường mà họ đã chọn.

"Ta sẽ làm phép để phá vỡ phong ấn," Hồng Liên nói, giọng nàng chắc chắn. "Nhưng ta cần thời gian, và trong lúc đó, ta cần các ngươi bảo vệ ta."

"Ngươi không cần phải lo lắng, Hồng Liên," Bạch Thanh nói, đôi mắt hắn ánh lên sự quyết tâm. "Chúng ta sẽ bảo vệ ngươi bằng mọi giá."

Minh Vũ nắm chặt kiếm, linh lực bùng phát xung quanh hắn như một ngọn lửa. "Hãy bắt đầu đi, chúng ta sẽ sẵn sàng."

Hồng Liên hít một hơi sâu, sau đó bắt đầu niệm chú. Từng lời chú ngữ vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh, khi nàng chắp tay trước ngực, một vầng sáng đỏ rực từ từ bao phủ cây cột đá.

Nhưng ngay khi phép thuật của Hồng Liên chạm vào cột đá, cả không gian rung chuyển dữ dội. Từ những bức tường, từng đường nứt nhỏ xuất hiện, lan rộng khắp nơi, tạo ra những âm thanh kinh hoàng. Từ các đường nứt, hắc khí bốc lên, cuộn xoáy thành những cơn gió lốc, tấn công cả nhóm.

"Lăng Thiên, chúng đang phản công!" Minh Vũ hét lên, vừa kịp chém đứt một cơn gió lốc đang lao tới.

"Bảo vệ Hồng Liên! Chúng ta không thể để phép thuật của nàng bị gián đoạn!" Lăng Thiên ra lệnh, trong khi hắn dùng kiếm tạo ra một vùng sáng lớn, chặn đứng các đợt tấn công của hắc khí.

Bạch Thanh đứng chắn trước Hồng Liên, vung kiếm liên tục để đẩy lùi các đợt tấn công. "Hồng Liên, hãy nhanh lên! Chúng ta không thể giữ vững lâu hơn nữa!"

Hồng Liên mồ hôi đổ đầy trên trán, nhưng nàng không ngừng lại. Phép thuật của nàng càng lúc càng mạnh, ánh sáng đỏ rực dần trở nên chói lòa, đẩy lùi bóng tối xung quanh. Cột đá rung chuyển dữ dội, từng ký tự trên đó bắt đầu tỏa sáng, như thể chúng đang bị đốt cháy từ bên trong.

Bất chợt, từ trong bóng tối, một tiếng gầm vang lên. Cả không gian dường như bị nứt vỡ khi một sinh vật khổng lồ, đen tối như đêm đen, xuất hiện từ phía sau cột đá. Đôi mắt đỏ rực của nó chiếu thẳng vào Hồng Liên, đầy thù hận và tà ác.

"Lăng Thiên, sinh vật đó đang nhắm vào Hồng Liên!" Bạch Thanh hét lên, lao tới ngăn cản nó.

Nhưng sinh vật khổng lồ quá mạnh, nó chỉ cần một cú vung tay đã khiến Bạch Thanh bị hất văng ra xa. Minh Vũ vội vàng lao tới, đâm thẳng kiếm vào ngực sinh vật, nhưng thanh kiếm của hắn chỉ như một cái gai nhỏ đối với nó.

Lăng Thiên nhảy lên cao, thanh kiếm trong tay hắn phát ra một ánh sáng chói lòa khi hắn dồn toàn bộ linh lực vào một đòn tấn công. "Ta sẽ không để ngươi làm hại đồng đội của ta!"

Hắn lao thẳng vào sinh vật, kiếm của hắn chém vào đôi mắt đỏ rực của nó. Sinh vật gầm lên trong đau đớn, lùi lại vài bước, nhưng không ngã xuống. Thay vào đó, nó càng trở nên cuồng nộ hơn, tung ra những đòn tấn công mạnh mẽ hơn, nhắm thẳng vào Hồng Liên.

"Không! Ta không thể để ngươi..." Lăng Thiên gầm lên, nhưng hắn biết rằng họ đang dần mất kiểm soát.

Nhưng ngay vào lúc đó, phép thuật của Hồng Liên đạt đến đỉnh điểm. Một luồng sáng đỏ rực, mạnh mẽ hơn bao giờ hết, bùng nổ từ cột đá, thổi bay sinh vật khổng lồ và tất cả hắc khí xung quanh. Cột đá vỡ tan thành từng mảnh, và với nó, bóng tối trong căn phòng cũng tan biến.

Cả nhóm ngã xuống đất, thở hổn hển sau trận chiến căng thẳng. Ánh sáng từ phép thuật của Hồng Liên vẫn còn tỏa ra nhẹ nhàng, chiếu sáng căn phòng giờ đây đã hoàn toàn im lặng.

Lăng Thiên đứng dậy trước tiên, nhìn xung quanh để đảm bảo rằng không còn mối đe dọa nào khác. "Mọi người ổn chứ?" hắn hỏi, giọng đầy lo lắng.

Minh Vũ lồm cồm bò dậy, với tay chạm vào vai Bạch Thanh để giúp hắn đứng lên. "Ta vẫn ổn, chỉ là bị hất văng hơi mạnh thôi," hắn cười gượng. "Ngươi đúng là gan dạ, Lăng Thiên. Nếu không có ngươi, có lẽ chúng ta đã không trụ nổi."

Bạch Thanh cũng đã đứng dậy, khẽ gật đầu với Lăng Thiên. "Phép thuật của Hồng Liên đã cứu chúng ta. Nhưng cũng nhờ vào sự dẫn dắt của ngươi, chúng ta mới có thể vượt qua được thử thách này."

Hồng Liên, lúc này đang ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cố gắng mỉm cười. "Phép thuật của ta đã phá vỡ lời nguyền. Những linh hồn bị giam cầm ở đây đã được giải thoát. Nhưng ta cần phải nghỉ ngơi một chút."

Lăng Thiên bước tới, đưa tay ra giúp Hồng Liên đứng dậy. "Ngươi đã làm rất tốt, Hồng Liên. Nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ không tiến sâu thêm nữa cho đến khi tất cả đều hồi phục."

Nhìn quanh căn phòng giờ đây không còn bóng tối và tà khí, Lăng Thiên cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm nhưng không hề chủ quan. Hắn biết rằng đây chỉ là bước đầu tiên trong cuộc hành trình của họ. Huyết Ngục vẫn còn nhiều bí ẩn và nguy hiểm đang chờ đợi họ phía trước.

"Chúng ta đã phá vỡ lời nguyền, nhưng con đường phía trước chắc chắn sẽ không dễ dàng," Lăng Thiên nói, ánh mắt kiên định. "Hắc Sát Giáo chắc chắn sẽ không để yên cho chúng ta sau việc này. Chúng ta phải chuẩn bị cho những cuộc đối đầu khốc liệt hơn."

Minh Vũ gật đầu, sự nghiêm túc hiện rõ trên khuôn mặt hắn. "Đúng vậy, bọn chúng sẽ không để yên cho chúng ta. Nhưng chúng ta cũng không phải là những kẻ dễ bị bắt nạt."

Bạch Thanh siết chặt tay nắm kiếm, ánh mắt sắc bén. "Chúng ta đã tiến xa đến mức này rồi, không có lý do gì phải lùi bước."

Hồng Liên mỉm cười yếu ớt nhưng ánh mắt chứa đầy quyết tâm. "Chúng ta đã cùng nhau vượt qua được bóng tối, ta tin rằng với sự đoàn kết này, chúng ta có thể đối mặt với bất kỳ thử thách nào."

Lăng Thiên nhìn cả nhóm, lòng tràn đầy sự tự hào và tin tưởng. Hắn biết rằng dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu, họ cũng sẽ vượt qua được nếu luôn giữ vững niềm tin và sự đoàn kết.

"Chúng ta sẽ không dừng lại," Lăng Thiên nói, giọng nói cương nghị. "Hành trình của chúng ta chỉ mới bắt đầu. Hãy nghỉ ngơi và chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo. Hắc Sát Giáo sẽ phải trả giá cho những gì chúng đã gây ra."

Cả nhóm gật đầu đồng thuận. Họ hiểu rằng đây không chỉ là cuộc hành trình của riêng từng người, mà là cuộc hành trình của cả nhóm. Mỗi người đều có vai trò quan trọng trong cuộc chiến chống lại thế lực tà ác, và chỉ có sự đoàn kết mới giúp họ chiến thắng.

Trong căn phòng lạnh lẽo của Huyết Ngục, họ đã tìm thấy ánh sáng từ chính niềm tin và sức mạnh của mình. Và với ánh sáng đó, họ sẽ tiến bước, không lùi lại trước bất kỳ thế lực đen tối nào.