Trên bầu trời u ám có vài tia chớp lóe lên, có một cơn gió mạnh chợt nổi lên, cành khô đập vào cửa sổ, tiếng sấm vang lên lập tức đánh thức người trên giường.
Trì Hạ Thanh cảm thấy mí mắt của mình nặng trĩu như hàng chục triệu cân, cậu cố gắng từ từ mở mắt ra.
Trên khuôn mặt tái nhợt như không còn chút máu nào, đôi môi Trì Hạ Thanh nứt nẻ, hít một hơi thật sâu như một con cá mắc cạn trên mặt đất, vươn tay miễn cưỡng với tới chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường ngủ.
Trong danh bạ của cậu chỉ có số của vài người, cậu tìm và bấm gọi vào số điện thoại có để tên là "anh trai".
Sau một tiếng bíp, điện thoại đã được kết nối.
"Alo? Mày đang ở đâu? Miên Miên vì bị chấn thương mà té xỉu, mày không biết sao?".
Đầu dây bên kia điện thoại vang lên lời trách móc không mấy dễ nghe, tàn nhẫn và lạnh lùng.
Tất cả những gì Trì Hạ Thanh muốn nói đều bị giọng điệu của đối phương chặn lại, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Tô Trì Miên bị con ngựa mất khống chế trên phim trường làm cho hoảng sợ mà ngất đi, cả nhà vội vàng chạy đến bệnh viện túc trực bên cạnh giường Tô Trí Miên, chờ hắn tỉnh lại.
Cả hai đều là con trai của Tô gia, nhưng Trì Hạ Thanh giống như một người tàng hình, bị mọi người trong nhà bỏ rơi không thèm quan tâm tới.
Dù sốt lên tới gần 40 độ nhưng vẫn không có ai quan tâm.
Tất cả sự chu đáo và ấm áp của bọn họ đều dành cho con trai út của Tô gia, Tô Trì Miên.
"Tại sao mày không nói gì?! Mày bị câm à?! Nếu mày không sao thì hãy đến bệnh viện càng sớm càng tốt, hơn nữa nấu một ít súp rồi mang đến cho Miên Miên".
Giọng điệu của người anh cả như ra lệnh những vẫn có chút gì đó bất mãn.
Trì Hạ Thanh có thể tưởng tượng, đôi lông mày trên khuôn mặt điển trai của đối phương đã cau lại, thậm chí hắn ta còn cảm thấy cậu phải nấu súp cho Tô Trì Miên là điều đương nhiên.
Cho dù là bất cứ lý do gì thì khi Tô Trì Miên sức khỏe không tốt thì Trì Hạ Thanh chắc chắn sẽ phải chăm sóc cậu ta hết mình.
Tuy cổ họng khô khốc và khàn đặc nhưng Trì Hạ Thanh vẫn không khỏi cười mỉa mai.
Tiếng cười truyền đến tai anh trai qua điện thoại, khiến ánh mắt hắn lập tức trở nên lạnh lùng.
"Sao mày lại cười? Mày vui khi Miên Miên xảy ra tai nạn à?! Nó là em trai ruột của mày đấy, nó chăm sóc mày về mọi thứ, chính nó cũng là người duy nhất trong cái gia đình này bằng lòng nhận mày, mặc kệ sự chỉ trích của mọi người mà không cần sự trả ơn nào, vậy mà mày vẫn có thể cười khi Miên Miên gặp tai nạn sao. Đáng ra, tao nên nhìn thấu mày ngay từ đầu! So với sự nhiệt tình của Miên Miên thì biểu hiện của mày bây giờ thật quá đáng!”.