Công Chúa Bá Đạo Tuyệt Sắc: Ám Vệ Ngày Nào Cũng Muốn Phạm Thượng

Chương 40: Phát uy

Ôn Hành Vân nhìn mấy thi thể trên mặt đất, còn có chút sợ mà nghĩ: "Điện hạ, mấy thi thể này nên xử lý thế nào?"

Sở Thanh Hoàng trầm mặc giây lát, "Tìm chỗ không người phóng hỏa thiêu đi."

"Dạ."

Ôn Hành Vân vội vàng chỉ huy hộ vệ khuân vác thi thể, lúc này bên ngoài lại có người tới thúc giục: "Đại nhân, nhị công tử, hắn..."

Quả thực thần kinh và thể xác của Ôn Hành Vân đều mệt mỏi.

Tiệc mừng thọ đang yên lành liên tiếp xảy ra chuyện, những công tử không biết suy nghĩ đó thích đắc tội với trưởng công chúa, thích khách lại tới cửa hành thích, lại hại trưởng công chúa suýt chút nữa mệnh như ngọn đèn trước gió, ngay cả nhi tử con vợ cả mà hắn xưa nay tự hào cũng gây thêm phiền...

Hắn thật sự sợ tính tình vị điện hạ nhất thời bùng nổ, là một roi của nàng có thể làm đầu hắn nở hoa.

Ôn Hành Vân đè xuống cảm xúc, khom lưng nói với Sở Thanh Hoàng: "Thần đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Sở Thanh Hoàng ừ một tiếng, cũng không có thái độ gì.

Vì thế Ôn Hành Vân phân phó thị nữ hầu hạ trưởng công chúa, sau đó xoay người đi ra ngoài, đi được vài bước, đột nhiên mới nhớ tới cái gì đó, lại quay đầu nhìn Sở Thanh Hoàng nói: "Chuyện thích khách xuất hiện, thần nhất định sẽ cho công chúa điện hạ một câu trả lời, đêm nay làm điện hạ kinh sợ, thần tội đáng chết vạn lần."

"Chuyện thích khách bổn cung sẽ tự đi tra, ngươi không cần tốn công." Ngữ khí Sở Thanh Hoàng thanh lãnh, xoay người đi ra ngoài, "Đi đến Thuỷ Vân Các xem."

"Dạ."

Đi càng ngày càng gần tới Thuỷ Vân Các, lúc sau Ôn Hành Vân bình tĩnh lại mới bỗng nhiên ý thức được, buổi tối hôm nay tính tình của trưởng công chúa điện hạ tựa hồ tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.

Sở Thanh Hoàng lúc ngoài cửa lớn Ôn gia bị những công tử ăn chơi trác táng đó kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cũng chỉ là phạt mỗi người hai mươi cái tát, mới vừa rồi gặp chuyện ám sát, vậy mà đều không có truy cứu bắt hắn chịu tội... Nhưng rốt cuộc thích khách xuất hiện ở nhà hắn, hắn cũng khó thoát trách nhiệm.

Nếu là lúc trước, chỉ sợ không huyết tẩy Ôn gia đã là phá lệ nhân từ.

Nghĩ đến đó, Ôn Hành Vân càng thêm kinh hồn hết vía, lặng lẽ dùng ánh sáng còn lại ở khóe mắt nhìn thoáng qua Sở Thanh Hoàng, người tính tình thô bạo không đạo lý này đột nhiên trở nên tốt đẹp, là do nguyên nhân gì? Vừa rồi những thích khách đó có lai lịch gì? Là ai phái tới? Vì sao lại muốn ám sát trưởng công chúa?

Tuy rằng Sở Thanh Hoàng nói không truy cứu trách nhiệm hắn, nhưng đây có phải biểu thị là hắn đã có nhược điểm rơi vào tay trưởng công chúa điện hạ hay không? Chỉ cần nàng đối với Ôn gia có chút bất mãn, thì chuyện này lúc nào cũng có thể trở thành cái cớ vấn tội Ôn gia... Chỉ cần trưởng công chúa khẳng định thích khách chính là do Ôn gia sai khiến.

Như vậy hắn hết đường chối cãi.

Ôn Hành Vân càng nghĩ càng cảm thấy sống lưng lạnh cả người.

Đi vào Vân Thủy Các, Ôn Hành Vân theo hạ nhân dẫn đường, bước lên thang lầu hướng đi đến lầu hai, rất xa đã nghe thấy được âm thanh Ôn Lệ phẫn hận: "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, đừng nói ngươi hiện tại chỉ là thị quân của phủ trưởng công chúa, dù ngươi sau này trở thành phò mã thì cũng vẫn là con vợ lẽ Ôn gia, ở trước mặt huynh trưởng như ta, ngươi chỉ có thể quỳ nói chuyện!"

Sắc mặt Ôn Hành Vân biến đổi, không tự chủ được mà bước chân nhanh hơn đi về phía trước.

"Người đâu! Lập tức bắt Ôn Trạm quỳ xuống, bổn thiếu gia hôm nay phải khiến cho hắn biết cái gì là gia quy..."

"Dừng tay!"

Ôn Hành Vân vội vàng đi đến đại sảnh lầu hai, liền thấy Ôn Lệ ở giữa đại sảnh ngồi chễm chệ trên ghế, đứng phía sau là mấy công tử thế gia làm ồn, nếu nhìn kỹ, phần lớn đều là mấy người mới vừa rồi bị phạt vả miệng ngoài cửa.

Lúc này mấy hộ vệ thô lỗ đang đè Ôn Trạm áp xuống trước mặt Ôn Lệ, thậm chí còn dùng sức trâu bắt Ôn Trạm quỳ xuống, mặt khác, phần lớn những người đang ngồi không phải đang xem náo nhiệt thì chính là mắt lạnh, đứng ngoài cuộc xem, làm một bộ dạng như chuyện không liên quan đến mình.

Ôn Hành Vân bước nhanh đến trước mặt Ôn Lệ, giơ tay tát một cái: "Tên nghịch tử này! Ngươi có thể sống an phận một chút hay không?"

Không khí đình trệ lại.

Ôn Lệ khϊếp sợ mà đứng lên, không dám tin tưởng mà giơ tay che mặt mình: "Phụ thân?"

Ôn Hành Vân quay đầu, nhìn về phía đám người đang kiềm cánh tay Ôn Trạm, cả giận nói: "Còn không mau buông nhị công tử ra! Các ngươi đều muốn chết sao?"