Sở Thanh Hoàng nói: "Có muốn làm quan không?"
Làm quan?
Ôn Trạm hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, có điều hắn cũng không lập tức cự tuyệt, mà là dùng thời gian ngắn ngủi suy tư dụng ý của Sở Thanh Hoàng, sau đó lại hỏi: "Điện hạ muốn cho ta làm quan sao?"
Sở Thanh Hoàng không nói chuyện.
"Kỳ thực với học thức và năng lực của ta muốn làm quan cũng không phải việc gì khó." Ôn Trạm trầm ngâm, "Chỉ là trước mắt có hai vấn đề gian nan. Thứ nhất, luật pháp Tây Tề vẫn luôn có quy định, phò mã không thể làm quan, tại hạ là thị quân của trưởng công chúa điện hạ, tuy thân phận hèn mọn nhiều hơn so với phò mã, nhưng mặc kệ xuất phát từ luật pháp hay là nguyên nhân gì khác, ta đều không có tư cách làm quan."
Nếu không phải xưa nay không có tiền lệ công chúa nạp thϊếp, chỉ sợ luật pháp Tây Tề còn sẽ thêm một cái, phò mã, sườn phu hay thị quân của công chúa đều không thể làm quan. Nhưng Sở Thanh Hoàng dù là công chúa kỳ tài trăm năm khó gặp như vậy, cũng không cần thiết vì nàng mà cố ý lập ra nhiều quy củ.
Nhưng tính chất là giống nhau.
Nhưng phàm là "nam nhân của công chúa", dù là trượng phu thì cũng vẫn là nam sủng, đều không có tư cách làm quan.
Sở Thanh Hoàng đối với chuyện này không tỏ ý kiến, ngữ khí bình tĩnh: "Cái thứ hai là gì?"
"Thứ hai, phụ thân đại nhân nhà ta không thích ta." Ngữ khí Ôn Trạm thong dong, "Tuy luật pháp Tây Tề quy định con vợ lẽ cũng có thể làm quan, nhưng có quy củ đặt con vợ cả hàng đầu, nếu con vợ cả chưa làm quan hay là tòng quân thì con vợ lẽ không thể lướt qua mặt. Đối với chuyện này, phụ thân tuyệt đối không bao giờ châm chước cho ta."
Mà mọi người đều biết, con vợ cả Ôn gia Ôn Lệ là cái bao gối thuê hoa. Muốn hắn làm quan, trừ khi phụ thân hắn cho hắn đi đường tắt... Ví dụ như tiêu tiền mua chức quan hoặc là gian lận trường thi.
Cho nên khả năng Ôn Trạm làm quan gần như tính bằng không.
Ngữ khí Sở Thanh Hoàng thanh lãnh: "Bổn cung chỉ hỏi ngươi có muốn hay không, không hỏi chuyện khác."
Ôn Trạm trầm mặc một lát, đứng dậy hành lễ: "Hồi bẩm điện hạ, nếu điện hạ yêu cầu, thì ta nguyện ý."
Nếu nàng yêu cầu?
Sở Thanh Hoàng cân nhắc ý tứ lời nói này của hắn, nhàn nhạt hỏi: "Nếu bổn cung không yêu cầu thì sao?"
"Vậy thì ta nguyện ý bình bình đạm đạm cả đời, không đi vào con đường thăng quan đấu đá nước đυ.c." Ôn Trạm cũng không chần chờ, "Nếu điện hạ yêu cầu, ta cũng có điều kiện."
Sở Thanh Hoàng khẽ nâng ánh mắt, nhìn nam tử đứng trước mắt mình cung cung kính kính, có chút ngoài ý muốn khi cảm thấy gan hắn đủ lớn, rốt cuộc tìm khắp Tây Tề, khả năng là chưa có vài người có gan ra điều kiện với Sở Thanh Hoàng công chúa thô bạo này.
Có điều nàng cũng chưa nói gì, thuận miệng hỏi: "Điều kiện gì?"
"Ta có thể máu chảy đầu rơi làm việc cho một mình điện hạ, nhưng điện hạ cần phải đảm bảo không có bất kỳ kẻ nào ức hϊếp cản trở ta." Ngữ điệu Ôn Trạm vững vàng, "Ta không muốn bị bất cứ kẻ nào ở Ôn gia trói buộc, dù có một ngày phải gϊếŧ cha gϊếŧ huynh, điện hạ cũng phải che chở bảo vệ ta."
Nói ngắn gọn, hắn muốn toà phủ công chúa này dùng quyền lực tuyệt đối che chở tự do cho hắn, nhưng có thể được che chở trước mặt công chúa, hắn sẽ bảo đảm bản thân sẽ tuyệt đối trung thành và phục tùng.
"Ngươi vì bổn cung máu chảy đầu rơi, nên muốn bổn cung bảo vệ ngươi chu toàn?" Sở Thanh Hoàng nhướng mày, "Lá gan ngươi không nhỏ, dám đặt điều kiện với bổn cung."
Ôn Trạm cúi đầu: "Người nhát gan không có tư cách cộng sự với trưởng công chúa điện hạ."
Sở Thanh Hoàng trầm mặc một lát: "Ngươi dựa vào cái gì cho rằng bổn cung có năng lực bảo vệ ngươi chu toàn?"
"Bằng trực giác."
Sở Thanh Hoàng nhướng mày, yên tĩnh mà nhìn hắn, thật lâu sau mới chậm rãi gật đầu: "Thành giao."
Khoé môi Ôn Trạm xẹt qua độ cong nhạt nhẽo, phất quần áo quỳ xuống: "Đa tạ điện hạ, thần sẽ không làm điện hạ thất vọng."
Một cái quỳ này là tuyên thệ nguyện trung thành, là đại biểu cho thần phục, là thề ước được bắt đầu.
"Trở về chuẩn bị một chút, chờ tham gia kỳ thi mùa thu năm nay." Sở Thanh Hoàng điềm đạm nói, "Mục tiêu của ngươi là trở thành Trạng Nguyên."
"Đúng vậy." Ôn Trạm đồng ý, ngưng một lát thuận thế mở miệng, "Thần còn có một thỉnh cầu."
"Nói."
"Qua mấy ngày nữa là đại thọ năm mươi của Ôn đại nhân, người làm con, theo lý phải trở về bái thọ phụ thân." Ôn Trạm nói, "Điện hạ có thể cùng ta về không?"
Sở Thanh Hoàng gật đầu: "Có thể."
"Đa tạ điện hạ."
Ôn Trạm không hỏi Sở Thanh Hoàng dùng biện pháp gì để giải quyết hai vấn đề gian nan mà hắn đã nói... Mặc kệ là thị quân của công chúa hay là con vợ lẽ Ôn gia, tư cách hắn tham gia kỳ thi mùa thu đều là không tồn tại, nhưng Sở Thanh Hoàng đã hứa chắc chắn sẽ làm được.
Đặt trên người khác, có lẽ sẽ còn suy xét một chút, nếu đánh vỡ quy tắc sẽ dẫn đến hậu quả gì.
Mà Sở Thanh Hoàng đánh vỡ quy tắc đâu chỉ có một lần? Quang minh chính đại nạp thị quân, cưỡng đoạt nam tử bắt ép vào phủ, đặt điều kiện với Hoàng đế, đối với Thái hậu bất kính, võ công cao cường lại thô bạo, đối với phò mã thất sủng muốn đánh liền đánh, muốn phạt quỳ liền phạt quỳ, quốc khố không có tiền trực tiếp đưa ra kiến nghị xét nhà...
Đủ loại như thế, kinh thiên phản đạo đã không đủ hình dung một hai phần mười của nàng. Mặt khác, bất luận sự tình gì phát sinh trên người nàng, chỉ sợ đã không coi là hiếm lạ.
Kết thúc bữa trưa, Sở Thanh Hoàng dẫn theo Phù Thương trở về tẩm điện.
Thiếu niên này ban ngày luôn trầm mặc, như bóng dáng đi theo bên người Sở Thanh Hoàng, kiệt ngạo khó thuần như lúc xưa đã không còn thấy nữa, bất tri bất giác cảm thấy Sở Thanh Hoàng đã nhiều thay đổi, hắn từ đó cũng đi theo thuần phục rất nhiều.
Roi có thể làm cho người mềm yếu trở nên nghe lời, lại có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ cốt cách ngạo kiệt của cường giả, mà ôn nhu lại có thể làm cho người khó khuất phục nhất cũng trở nên mềm ấm phục tùng rất nhiều.
Có những loại đồ vật, yên tĩnh trong im lặng lặng yên lại phát sinh nhiều thay đổi.
Buổi tối khi đi ngủ, một màn trình diễn như tối hôm qua lại lặp lại lần nữa ở trước mắt.
Tiểu ảnh vệ nằm trên cẩm sập ngủ toàn thân run bần bật, cả thân người cuộn tròn lại, sắc mặt xanh trắng, môi cũng trắng đến mức không một tia máu.
Lúc sau Sở Thanh Hoàng bị hắn đánh thức, đứng dậy đi đến trước sập nhìn một hồi lâu, trong lòng suy tư, rốt cuộc là nên mặc kệ hắn phát run như vậy hay là vẫn để cho hắn chiếm cứ một nửa giường nằm của mình?
Cái tật xấu này của hắn rốt cuộc là do nguyên nhân gì?
Suy nghĩ mãi, Sở Thanh Hoàng duỗi tay sờ lên trán hắn, không ngoài dự kiến, đầu ngón tay vừa mới chạm đến da thịt hắn, thủ đoạn như cũ liền bị hắn bắt lại giống như tối hôm qua, trong nháy mắt nhìn thấy nàng, tiểu ảnh vệ lưu loát xoay người quỳ rạp xuống đất: "Thuộc hạ đáng chết!"
Sở Thanh Hoàng không có biểu tình đặc biệt gì, chỉ nói một câu: "Đi theo bổn cung lên giường ngủ."
Phù Thương theo bản năng muốn nói lại không dám, nhưng rất nhanh đã nhớ tới quy củ mà Sở Thanh Hoàng đặt ra, cưỡng chế nuốt xuống câu nói còn chưa ra khỏi miệng, chỉ cung kính làm theo.
Tất cả hết thảy đều giống như tối hôm qua, dáng người cứng đờ từ khi bắt đầu nằm trên giường đến lúc sau khi ngủ thì run bần bật, lại không tự giác mà vươn tay ôm lấy eo nàng, giống như một kịch bản đã được viết sẵn, chẳng khác gì với tối hôm qua.
Sở Thanh Hoàng nhìn chằm chằm vào eo của mình nằm gọn trong vòng tay hắn, âm thầm quyết định sớm chút sẽ tìm đại phu đến xem bệnh cho hắn.
Nàng nhất định muốn biết rõ ràng có nguyên nhân gì dẫn đến tật xấu này của hắn.