Tấm màn đen buông xuống, gió đêm thổi nhẹ.
Một thiếu niên thân hắc y thừa dịp bóng đêm mà đến, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi lên bậc thang, dáng người thon dài mạnh mẽ như con báo đi vào điện, cung kính bẩm báo: "Lục công chúa muốn Phượng Cẩn Chi dỗ dành điện hạ, bảo hắn chủ động hoà thuận với điện hạ, để điện hạ hồi tâm sủng ái hắn."
Lời ít ý nhiều, thẳng vào trung tâm vấn đề, không hề dư thừa vô nghĩa.
Sở Thanh Hoàng ngồi phía trước cửa sổ đọc sách, nghe vậy điềm đạm hỏi: "Bọn họ đi rồi à?"
"Đúng vậy."
Khoé môi Sở Thanh Hoàng cong lên, thật đúng là nói đến thì đến, nói đi thì đi, thật sự đem phủ công chúa trở thành hậu viện nhà bọn họ.
Nàng ngước mắt nhìn thiếu niên ảnh vệ, giơ tay vẫy vẫy: "Lại đây."
Phù Thương bước nhanh tiến đến, quỳ xuống trước mặt Sở Thanh Hoàng.
Sở Thanh Hoàng lần này không sửa động tác quỳ của hắn, mà nhàn nhạt phân phó: "Đưa tay ra."
Phù Thương không kháng cự mà làm theo.
Sở Thanh Hoàng nắm cổ tay của hắn, cử chỉ này làm Phù Thương cứng đờ không thể nhúc nhích.
Người luyện võ bị chế trụ mạch môn là sai lầm chí mạng, nếu đối phương muốn gϊếŧ hắn, hắn dù phản kháng cũng không có đường sống.
Nhưng mà người này là chủ tử hắn.
Phù Thương rũ mắt, cưỡng bách chính mình thả lỏng thần kinh đang căng chặt, cúi đầu cong xương sống bày ra tư thế cung kính thuần phục.
Sở Thanh Hoàng dùng đầu ngón tay tinh tế bắt mạch cho hắn, một lát sau mới buông cổ tay hắn ra: "Đi rửa mặt đi, đêm nay không có nhiệm vụ khác, nghỉ ngơi sớm chút."
"Dạ."
Phù Thương đứng dậy rời đi.
Sở Thanh Hoàng một mình ngồi trong chốc lát, đứng dậy đi đến giường bên trong nằm xuống.
Bên ngoài tuy đã rơi xuống tấm màn đen, giờ này cũng cách giờ ngủ không xa, có điều nàng vừa đến đây, có rất nhiều chuyện chưa thể tiếp thu quá nhanh, thừa dịp thời gian nhàn rỗi này để suy ngẫm nhiều hơn.
Trước mắt Hoàng đế bên kia đã không có vấn đề gì, chỉ cần giải quyết vấn đề quốc khố và cống nạp. Trưởng công chúa Sở Thanh Hoàng lập tức trở thành người tín nhiệm đáng giá nhất trước mặt Hoàng đế, mặc kệ nàng thô bạo cũng được, làm theo ý mình cũng được, hoặc là làm ra ít nhiều chuyện kinh thiên động địa, Hoàng đế đều sẽ chịu đựng... Rốt cuộc so với chịu đựng tính tình một công chúa, củng cố giang sơn hiển nhiên càng quan trọng gấp trăm lần.
Lấy thân phận trưởng công chúa chấp chưởng Ám Các, từ đây Sở Thanh Hoàng liền có thể tự tin kiêu ngạo ương ngạnh tận tình.
Đến nỗi cuộc đấu tranh vì lợi ích giữa các phi tần trong cung, các hoàng tử tranh trữ, hay các nhóm đảng phái triều thần tranh chấp, đều có thể tạm thời gác lại để sau rồi nói.
Sở Thanh Hoàng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Hậu viện của nàng hình như còn có mấy thị quân chưa gặp mặt.
Sở Thanh Hoàng mấy năm trước đã thu về được bốn công tử tuấn tú, đến sau này gặp được Phượng Cẩn Chi mới làm ra hành động si tình hoang đường, nhưng mấy thị quân đã vào phủ nàng vẫn chưa gặp bọn họ, Phượng Cẩn Chi cũng không đề cập đến.
Chuyện hôm qua và hôm nay xảy ra ồn ào như vậy, phò mã được sủng ái nhất xưa nay hết bị đánh trượng lại bị phạt quỳ, vậy mà mấy thị quân kia lại không người nào ra xem náo nhiệt?
Sở Thanh Hoàng đang nghĩ đến đây, ngoài điện vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.
Nàng quay đầu lại nhìn, Phù Thương rửa mặt xong đã trở lại, ăn mặc chỉnh tề nằm trên cẩm sập ngoài điện.
Tu vi thiếu niên này cực cao, thời điểm bình thường hoàn toàn có thể làm được đến cảnh giới như lặng yên không tiếng động, có điều khi Sở Thanh Hoàng đơn độc ở tẩm điện, hắn sẽ có ý thức mà phóng thích một chút hơi thở, tiếng bước chân cũng sẽ không hoàn toàn che giấu, để Sở Thanh Hoàng có thể nhận thấy nhưng cũng sẽ không đến gần phạm vi của nàng.
Sở Thanh Hoàng thu hồi tầm mắt, nằm thẳng trên giường, ánh mắt dừng ở bức màn thêu phượng văn phức tạp.
Đại khái đêm nay là buổi tối mà Sở Thanh Hoàng cùng Phù Thương ngủ sớm nhất từ trước giờ.
Ban đêm Sở Thanh Hoàng bị từng đợt âm thanh kỳ quái đánh thức, âm thanh không lớn, cách một bức bình phong, người bình thường không nhất định có thể nghe thấy, nhưng Sở Thanh Hoàng là người luyện võ, dù một chút âm thanh rất nhỏ cũng đủ đánh thức nàng.
Trong nội điện có một chiếc đèn, nàng đứng dậy nhìn về phía ngoài điện, phát hiện âm thanh là từ hướng cẩm sập truyền đến.
Tâm Sở Thanh Hoàng sinh hồ nghi, bước đi đi ra ngoài điện, thình lình phát hiện thân thể của thiếu niên ảnh vệ để nguyên quần áo mà ngủ đang run lên không ngừng.
Lạnh?
Sở Thanh Hoàng nhíu mày, theo bản năng mà quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, cửa sổ đóng chặt, cũng không có gió đêm thổi vào, hơn nữa... Nàng cúi đầu nhìn nhìn trên người mình, sau khi tắm gội nàng chỉ mặc độc nhất một thân áo ngủ đơn bạc, vẫn chưa cảm thấy lạnh nhiều.
Trước mắt đã là cuối xuân đầu hạ, độ ấm ban đêm không cao như ban ngày, nhưng nhiệt độ chênh lệch trong ngày không lớn, đối với một thân thể khỏe mạnh như võ giả mà nói, càng không đến mức lạnh run.
Sở Thanh Hoàng đứng đó một lúc lâu, phát hiện cánh môi thiếu niên đông lạnh đến trắng bệch, thân thể không tự giác mà cuộn tròn, hiển nhiên không phải là ngụy trang.
Trong lòng hơi trầm ngâm, Sở Thanh Hoàng xoay người đi đến trước cửa sổ, động tác cực nhẹ gõ vào dưới cửa sổ, chỉ thấy là thiếu niên đang nằm trên cẩm sập không ngừng run rẩy đột nhiên rùng mình, như là quỷ mị ban đêm, trong nháy mắt mày chợt dựng lên, như tia chớp mà bay đến trước cửa sổ, cơ hồ liền phá tan cửa sổ, thẳng đến trong tầm mắt bỗng nhiên ánh vào gương mặt cao quý tuyệt diễm kia của Sở Thanh Hoàng.
Động tác phá cửa sổ dừng lại.
Đôi tay Phù Thương đã giơ lên động tác đánh chết, khoảng cách gần đến, thậm chí có thể rõ ràng nhìn thấy đáy mắt hắn hiện lên toàn sát khí tàn nhẫn, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Sở Thanh Hoàng, trong nháy mắt chuyển sang cung kính thần phục, ánh mắt khôi phục bình tĩnh.
Phù Thương trầm mặc quỳ xuống.
"Đứng lên."
Phù Thương đứng dậy.
Sở Thanh Hoàng đánh giá mặt hắn, đã không thấy tái nhợt dị thường mới vừa rồi, lúc này thoạt nhìn Phù Thương không khác gì như ban ngày, giống như trận run rẩy mới vừa rồi kia là nàng ảo giác.
Xoay người đi đến trước sập ngồi xuống, Sở Thanh Hoàng nói: "Trong người ngươi bị hạ độc sao?"
Phù Thương ngước mắt, ánh mắt có chút mê võng trong phút chốc, ngay sau đó chậm rãi lắc đầu: "Thuộc hạ không biết."
Không biết?
Sở Thanh Hoàng trầm mi: "Có cảm thấy thường xuyên xuất hiện những triệu chứng không quá thoải mái dị thường hay không?"
Ánh mắt Phù Thương mờ mịt: "Không có."
Không có?
Sở Thanh Hoàng trầm mặc, thật là cổ quái.
"Trở về ngủ đi." Sở Thanh Hoàng cầm một chiếc thảm đưa cho hắn, "Cầm cái này dùng đi."
Phù Thương ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào chiếc thảm bị ném tới tay mình, có chút cúi đầu: "Thuộc hạ không dám."
"Bảo ngươi cầm dùng thì dùng đi."
"Dạ."
Sở Thanh Hoàng một lần nữa trở lại giường nằm xuống, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng trước kia nguyên chủ cùng Phù Thương ở chung.