Sở Thanh Hoàng sửa sang lại bào phục trên người, dẫn theo Phù Thương vào cung.
Ngự Càn Cung của Hoàng đế thực sự náo nhiệt.
Ngoại trừ mấy nữ tử hậu cung như Thái hậu, Hoàng hậu, Phượng quý phi, Đoan phi, còn có Phượng thừa tướng, Hộ Bộ thượng thư, Lại Bộ thị lang, Vương ngự sử, Đinh ngự sử... Cùng với đại hoàng tử, nhị hoàng tử, tam hoàng tử, ngũ hoàng tử, lục công chúa.
Người rất nhiều, không khí thực sự áp lực, mang theo hơi thở như cơn dông trước lúc mưa về.
Một tiếng của Từ Hải vυ't cao xướng vang lên: "Thất công chúa đến!"
Trong điện nháy mắt yên tĩnh lại.
Ánh mắt Sở Thanh Hoàng chậm rãi nhìn xung quanh một vòng, mặt mày vô tình đi vào, ánh mắt mọi người cùng nhất trí dừng trên người nàng, trong những ánh mắt đó ẩn chứa sự tức giận hoặc là lạnh nhạt, kiêng kỵ hoặc là khó hiểu, đương nhiên cũng có loại bất động thanh sắc xem kịch vui.
Sắc mặt Phượng thừa tướng khó coi phi thường, nhìn thấy Sở Thanh Hoàng xuất hiện, trầm giọng nói: "Không biết Cẩn Chi đã phạm ra lỗi lầm gì, lại làm công chúa điện hạ nổi giận như vậy, không tiếc dùng tư hình với hắn?"
Đinh ngự sử nhíu mày: "Công chúa điện hạ tuy rằng có tước vị trong người, nhưng không thể làm loạn như vậy, phò mã chính là nhi tử của thừa tướng, lại có quan hệ phu thê với công chúa điện hạ, điện hạ dùng đại hình với hắn, có phải rất quá đáng hay không?"
Sở Thiên Dận nhíu mày, làm ra vẻ một bộ chính nghĩa: "Thất muội sao có thể dùng tư hình với phò mã? Nếu về sau các công chúa khác tranh nhau noi theo, địa vị phò mã sẽ xuống dốc không phanh, luật pháp Tây Tề sẽ thế nào? Tôn nghiêm hoàng tộc có còn không?"
Mỗi người đều ngươi một lời ta một lời bắt đầu giận dữ lên án.
Ánh mắt Thái hậu lạnh nhạt: "Tiểu thất tối hôm qua đến Thái Y Viện lấy thuốc, không biết thuốc này lấy cho ai?"
Thái hậu tưởng rằng vốn Sở Thanh Hoàng lấy thuốc cho Phượng Cẩn Chi, hôm nay vừa hỏi mới biết, tối hôm qua sau khi hồi phủ Sở Thanh Hoàng căn bản không có bước vào Ngô Đồng Uyển của Cẩn Chi, thậm chí nửa đêm Cẩn Chi nóng sốt, gã sai vặt tới trước mặt nàng cầu xin, Sở Thanh Hoàng mới không tình nguyện mà đến Ngô Đồng Uyển một chuyến.
"Cẩn Chi là thư sinh yếu đuối, trước nay không chịu qua được đánh trượng, huống chi lúc trước hôn sự này cũng là chính công chúa cầu xin Hoàng thượng làm chủ, sao bây giờ lại..." Thần sắc Phượng quý phi ảm đạm, "Cầu xin Hoàng thượng làm chủ, đừng khiến triều thần lạnh lòng."
Thần sắc Sở Thanh Hoàng hờ hững, lúc sau tiến vào liền trầm mặc đánh giá nam nhân trung niên ngồi trên ghế rồng trước mặt... Là phụ hoàng của nguyên chủ Sở Thanh Hoàng, đương kim quốc quân Tây Tề, là nam nhân từng đem nữ nhi này trở thành hòn ngọc quý trong tay.
Lúc này lại chỉ là một đế vương uy nghiêm có vài phần nôn nóng.
Sự nôn nóng khắc họa trên mặt hắn, tuy đã tận mọi khả năng mà che giấu, nhưng trong mắt Thanh Hoàng lại không thể giấu được.
Mà nôn nóng như vậy tuyệt đối không thể bởi vì một chuyện của Phượng Cẩn Chi.
Phượng thừa tượng thấy thái độ Sở Thanh Hoàng kiêu căng lạnh nhạt, càng thêm bất mãn: "Công chúa điện hạ..."
"Kêu cái gì?" Sở Thanh Hoàng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh nhạt đầy sát khí, "Phượng Cẩn Chi đối với bổn cung nói năng lỗ mãng, động một chút vũ nhục chửi rủa, bổn cung không gϊếŧ hắn đã là phá lệ khai ân, thừa tướng đây là có ý kiến với việc làm của bổn cung sao?"
Phượng thừa tướng đối diện với cặp mắt lạnh như băng của nàng, thình lình rùng mình một cái, ngay sau đó sắc mặt khẽ biến: "Cẩn Chi nhục mạ công chúa? Chuyện này sao có thể, Cẩn Chi vẫn luôn là một nam tử biết thủ lễ, lúc trước cũng là công chúa điện hạ muốn gả cho hắn, cho nên mới..."
"Xem ra thừa tướng đại nhân có nhiều bất mãn với bổn cung." Sở Thanh Hoàng nhíu mày, ngữ khí lạnh nhạt tới cực hạn, "Phượng Cẩn Chi thành thân với bổn cung, hắn ủy khuất sao?"
Trong lòng Phượng thừa tướng nhảy dựng, theo bản năng mà nhìn về phía Hoàng đế, "Thần... Thần không phải ý này."
Hôn sự chính là thánh chỉ ban tặng, hắn nếu dám nói ủy khuất, chẳng phải chính là bất mãn với Hoàng thượng sao?
Hộ Bộ thượng thư nói: "Công chúa trước kia vẫn luôn có tình cảm tốt với phò mã, như thế nào đột nhiên lại..."
"Chuyện của bổn cung, không cần ngươi hỏi đến." Sở Thanh Hoàng lạnh lùng đánh gãy lời hắn, ai cũng đều không nể mặt, "Đừng nói là năm mươi đại bản, hắn nếu còn dám chọc bổn cung không vui, bổn cung băm hắn ra cho chó ăn!"
Âm thanh lạnh băng thị huyết phát ra, tựa như giá lạnh căm căm, nước đóng thành băng.
Mọi người ở đây đồng thời rùng mình, thoáng chốc im tiếng.
"Bổn cung là Hộ quốc công chúa, đại biểu cho tôn nghiêm hoàng tộc, Phượng Cẩn Chi từ khi vào phủ công chúa liền bất kính với bổn cung." Sở Thanh Hoàng lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh, "Mạo phạm hoàng tộc là tội danh gì? Chửi rủa công chúa nên xử trí thế nào? Mặc dù hắn là con vợ cả Phượng gia, bổn cung cũng sẽ không tùy tiện để hắn tác oai tác quái trên đầu bổn cung!"
Sắc mặt Phượng thừa tướng đột biến: "Cẩn Chi hắn tuyệt đối không dám..."
"Hắn chẳng những dám, hơn nữa vẫn luôn làm như vậy." Tiếng nói Sở Thanh Hoàng lạnh như hàn băng, "Phượng thừa tướng có cần bổn cung đi tìm người đến đối chất hay không?"
Sắc mặt Phượng thừa tướng đỏ lên, tức khắc một câu nói không nên lời.
"Thất muội." Sở Nghi Linh đi tới, ôn nhu khuyên nhủ, "Thái hậu cùng phụ hoàng trước mặt, thất muội nên thu mình một chút, đừng hành động theo cảm tính như vậy, phò mã nếu có chỗ không chu toàn, chính là..."
"Không cần khuyên ta." Sở Thanh Hoàng thong thả ung dung phất phất ống tay áo, "Phượng Cẩn Chi ở trong phủ ta một ngày, chính là phò mã của bổn cung. Ta muốn xử trí hắn như thế nào thì xử trí như thế đó, người khác không có quyền xen vào."
Sở Nghi Linh không dám tin tưởng nhìn nàng: "Thất muội?"
"Thanh Hoàng." Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc cũng mở miệng, trong âm thanh có nhiều phần không tán đồng, "Phượng Cẩn Chi tốt xấu gì cũng là phò mã con cưới qua cửa, có cưới hỏi đàng hoàng, đã lạy trời lạy đất, con đừng quá khó xử hắn."
Sở Thanh Hoàng không tỏ ý kiến, nhàn nhạt hỏi: "Phụ hoàng có phải đang rầu rĩ chuyện năm nay tiến cống cho Đông Lăng phải không?"
"Đúng vậy." Hoàng đế gật đầu, giữa mày u sầu chồng chất, căn bản không rảnh để ý tới sự tình của Phượng Cẩn Chi, "Quốc khố cũng không đầy đủ, sớm đã không còn chịu nổi, thời hạn cống nạp chỉ còn nửa năm, Tây Tề vô phương chống lại Đông Lăng, hai ngày nay thật sự là quá bất an."
Ngữ khí Sở Thanh Hoàng điềm đạm: "Con có biện pháp."
Tinh thần Hoàng đế chấn động, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn nàng: "Con có biện pháp?"
Thái hậu, quý phi cùng mấy đại thần không hẹn mà cùng nhau nhìn nàng, trong ánh mắt ẩn chứa nỗi hồ nghi cùng với bất an không tên.
"Tây Tề có quá nhiều quan lại tham ô, tùy tiện tra xét hai nhà có thể làm quốc khố tràn đầy." Ngữ khí Sở Thanh Hoàng bình thản nhẹ nhàng, "Sở dĩ Đông Lăng giàu mạnh chính là bởi vì quan tham sớm đã bị tiêu diệt hầu như không còn, không có quan tham ô, quốc khố tự nhiên sẽ có đầy đủ ngân lượng để trị dân nuôi quân, Tây Tề cũng có thể noi theo."
Dừng một chút, nàng lại nói, "Phụ hoàng có thể phái người tra một chút, vừa lúc cũng nhân cơ hội trừng trị tham quan."
Mấy quan viên ở đây không hẹn mà cùng thay đổi sắc mặt, mới vừa rồi còn hỏi tội khí thế mà giờ đây đã im bặt.
"Thừa tướng đứng đầu trăm quan, bắt đầu từ nhà thừa tướng đi." Ánh mắt Sở Thanh Hoàng hơi đổi, "Thừa tướng đại nhân vẫn luôn trung thành với Hoàng thượng, hẳn là sẽ không phản đối kiến nghị của bổn cung."
Giọng nói rơi xuống, biểu tình trên mặt thừa tướng trong nháy mắt liền ngưng đọng.