Lúc trở về phủ công chúa, màn đêm đã buông xuống.
Sở Thanh Hoàng mở một bao thuốc ra, sau khi kiểm tra cẩn thận thành phần thì gọi đại thị nữ Minh Nguyệt vào: "Đem bao thuốc này đi sắc, đong ba chén nước vào, sắc xong thì mang lên đây."
"Dạ." Minh Nguyệt cung kính lãnh mệnh, "Điện hạ còn chưa dùng bữa tối, để nô tì cho người chuẩn bị thức ăn cho điện hạ."
Thanh Hoàng ừ một tiếng, "Chuẩn bị hai chén đũa."
Khi công chúa sủng ái Phượng Cẩn Chi, cũng thường xuyên cùng hắn dùng bữa, nhưng hôm nay Phượng Cẩn Chi bị thương, hẳn là không thể đến đây bồi công chúa dùng bữa rồi.
Minh Nguyệt tuy khó hiểu, lại cung kính vâng mệnh, rất nhanh đã lui xuống.
Mặt khác Sở Thanh Hoàng đem bao thuốc còn lại để trên bàn, đi đến chiếc ghế dài phía trước cửa sổ ngồi xuống, mặt không cảm xúc nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm trầm.
Trong điện yên tĩnh lại.
"Điện hạ." Một hộ vệ quỳ gối trước cửa, sợ hãi bẩm báo, "Lục công chúa nói tình hình Phượng công tử rất nguy hiểm, lúc sau tỉnh dậy lại hôn mê bất tỉnh."
Vô dụng như vậy.
Âm thanh Sở Thanh Hoàng lạnh nhạt: "Không cần để ý đến hắn."
"Dạ." Hộ vệ lui xuống.
Rất nhanh bữa tối đã được chuẩn bị. Cẩm Lan cùng các thị nữ khác đã mang chén đũa cùng đồ ăn để sẵn trên bàn.
Sở Thanh Hoàng tuy rằng tính tình không được tốt, nhưng đối với phương diện ăn uống kỳ thật không quá chú trọng, cũng không quá phô trương. Chỉ là nàng rốt cuộc cũng là công chúa, dù thức ăn đơn giản thế nào, cũng tốt hơn nhiều so với bá tánh gia đình bình thường.
Thị nữ chuẩn bị sáu món, canh xào có đủ, món chay món mặn nửa này nửa nọ.
Sở Thanh Hoàng đi đến, ngồi xuống trước bàn ăn, "Đều lui xuống đi."
"Dạ."
Bọn thị nữ sắp xếp xong đồ ăn chén đũa, nối đuôi nhau lui ra ngoài.
Sở Thanh Hoàng lên tiếng gọi: "Phù Thương."
Một bóng dáng từ bên trong góc màn lắc mình nhanh chóng xuất hiện, quỳ xuống đất, rũ mắt, yên lặng chờ mệnh lệnh.
"Ảnh vệ trước kia ăn cái gì, bất quá bổn cung chỉ là hỏi thôi, nhưng kể từ ngày hôm nay, ngươi cùng bổn cung dùng bữa." Âm thanh Sở Thanh Hoàng trầm lãnh, "Rõ chưa?"
Phù Thương rũ mắt: "Dạ."
"Ngồi xuống."
Phù Thương ngẩn ra, ngồi xuống?
Ảnh vệ chưa từng có tư cách ngồi, trước kia ở Ám Các chính là huấn luyện ngày đêm, tới trước mặt chủ tử không quỳ thì cũng là ẩn thân ở nơi tối tăm, hoặc khi bị tra tấn đến bất tỉnh nhân sự mới có cơ hội nằm, chưa từng có được quyền lợi được phép ngồi.
"Muốn bổn cung nhắc lại lần thứ hai sao?" Sở Thanh Hoàng nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên người hắn, "Muốn bổn cung dạy lại ngươi để ngươi biết nên phục tùng là thế nào sao?"
Thân thể Phù Thương hơi cứng, rũ mắt nói: "Thuộc hạ biết sai."
Sở Thanh Hoàng không nói gì, biểu tình lạnh nhạt như sương.
Phù Thương chậm rãi đứng dậy, động tác có chút cứng ngắc ngồi xuống ghế, thân thể thẳng tắp, ánh mắt trước sau duy trì tư thái cung kính, có chút ngoan ngoãn đan xen.
Sở Thanh Hoàng thu lại ánh mắt, dùng bữa, âm thanh trầm tĩnh: "Chờ bổn cung đút cơm cho ngươi à?"
Âm thanh sạch sẽ mát lạnh lan vào tai, mắt Phù Thương xẹt qua tia mê hoặc, nhìn chằm chằm vào chén cơm trước mắt thật lâu, do dự một lát mới cầm đũa.
Cơm thật nóng, hương vị nhẹ thơm mềm mại.
Cùng với trước kia không giống nhau.
"Lúc trước ngươi ăn cái gì?" Sở Thanh Hoàng tao nhã gắp thức ăn, âm thanh lãnh đạm mang theo vài phần thanh thản, "Lúc còn ở Ám Các, ngươi thường ăn cái gì?"
Phù Thương buông đũa, rũ mắt đáp: "Có cái gì thì ăn cái đó."
Sở Thanh Hoàng nghe vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Từ buổi trưa khi hắn tháo mặt nạ xuống đều không đeo lại nữa, thiếu niên mới mười bảy tuổi trước mắt này có gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, không yêu không tà, không âm không nhu, thanh thoát không chút bụi bặm như một bức tranh cuộn tròn, mặt mày ẩn ẩn như chứa một loại nói không nên lời... Sạch sẽ không dính bụi trần.
Sở Thanh Hoàng nghĩ đến những điều này mà ngẩn ra, nghĩ một hồi mới thấy, quả nhiên cách nói này vô cùng chuẩn xác.
Ám Các là nơi tàn khốc, ngày qua ngày vĩnh viễn là huấn luyện cùng sát phạt đẫm máu. Có thể trở thành đệ nhất ảnh vệ Ám Các, ngoại trừ Phù Thương có thiên phú ra thì những năm đó thuộc hạ bên người hắn đã chết không ít.
Nhưng chắc chắn tàn khốc sẽ đi cùng với đơn thuần sạch sẽ.
Tâm tư ảnh vệ đơn thuần, trung thành với chủ nhân là luật khắc cốt ghi tâm, bất luận chuyện gì đều không được cãi lời. Trừ những điều này ra, bọn họ càng không có được tự do, không có tư tưởng, không có tình cảm thất tình lục dục.
Ảnh vệ sẽ không biết tính kế, chỉ biết trung thành, phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện.
Nhưng một người như hắn cứ như vậy mà vất vả chịu đựng tầng tầng lớp lớp địa ngục huấn luyện tàn khốc của Ám Các, rèn luyện để trở thành ảnh vệ ngự giá ưu tú nhất của hoàng tộc. Sau khi nhận chủ tử, đều không có cơ hội phát huy điều đã học, lại bị chủ nhân thô bạo này tra tấn mà chết.
Sở Thanh Hoàng thu ánh mắt lại, đáy mắt xẹt qua tia cảm xúc phức tạp thâm trầm.
Nàng không phải là người dễ dàng mềm lòng.
Nhưng đã từng nhìn thấy người quá mức trung thành, đi theo tín nhiệm vô điều kiện, giữa quân thần hoặc là huynh đệ không có chút ngờ vực, tình cảm đáng quý như vậy mới là làm người ta không cách nào vứt bỏ.
Nàng từ một nơi khác đi đến chỗ xa lạ này, mặc kệ là chính bản thân nàng hay đang trong thân xác của Sở Thanh Hoàng, nếu nói trước cần thiết phải lựa chọn một người để tín nhiệm, hiển nhiên người này chỉ có thể là Phù Thương.
Hắn là ảnh vệ của nàng, sau khi nhận chủ cả đời đều không phản bội, chỉ biết làm một ảnh vệ trung thành.
Là ảnh vệ nàng sở hữu được... Ít nhất là thời điểm nàng vẫn là Sở Thanh Hoàng, thì hắn chỉ có thể là ảnh vệ của nàng.
"Ăn đi." Nàng không suy nghĩ nữa, nhàn nhạt mở miệng, "Về sau đừng ăn đồ sống đồ nguội nữa, không tốt cho thân thể."
"Dạ."
Phù Thương ăn một chén cơn nhỏ cùng một mâm rau dưa trước mặt.
Đối với một người nam nhân... Hơn nữa còn là người luyện võ mỗi ngày tiêu hao thể lực, hắn ăn thực sự không gọi là đầy đủ.
"Về sau nếu không có chuyện gì, ở trước mặt bổn cung không cần động một chút là quỳ."