Chuyện thất công chúa sai người đánh phò mã năm mươi bản tử, rất nhanh đã truyền đến ồn ào huyên náo, cả triều văn võ đều biết, khiến cho trong ngoài cung kinh hãi một trận.
Trong cung, người đầu tiên không ngồi yên là Thái hậu và Phượng quý phi, giận dữ đan xen: "Sở Thanh Hoàng lại phát điên cái gì? Cẩn Chi là thư sinh yếu đuối như vậy, sao có thể chịu bị đánh bản tử được? Quả thực không nói lý! Ai gia sống đến từng tuổi này, còn chưa từng gặp qua người dám dùng tư hình với phò mã của mình như vậy... Quả thực là vô cớ gây rối! Còn ra thể thống gì nữa?"
Sắc mặt Phượng quý phi khó coi, không giấu được nôn nóng: "Nghe nói còn đánh rất nghiêm trọng, Cẩn Chi không biết có thể chịu nổi hay không? Thái hậu, xin người làm chủ cho Cẩn Chi."
Thái hậu âm trầm ngồi trên ghế phượng, dung nhan trang điểm tinh xảo cũng không giấu được sương lạnh: "Sở Thanh Hoàng thật là càng ngày càng làm càn! Mấy năm nay ỷ vào Hoàng thượng sủng ái không kiêng nể gì, làm việc trái luân thường đạo lý. Còn có Đoan phi một chút quy củ cũng không có kia nữa, ngay cả nữ nhi của mình cũng không quản tốt, để nàng ta làm xằng làm bậy ngoài cung, quả thực mất hết thể diện hoàng tộc!"
Phượng quý phi nhấp môi không nói lời nào, trước mắt Sở Thanh Hoàng làm càn bao nhiêu nàng không muốn để ý tới, nàng chỉ muốn biết Cẩn Chi thế nào, năm mươi bản tử... Quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ đến, Sở Thanh Hoàng đáng chết, vậy mà dám hạ thủ!
Nếu Cẩn Chi có mệnh hệ gì, nàng nhất định sẽ bắt mẹ con Đoan phi trả giá đắt!
"Thái hậu nương nương, không hay rồi!" Phùng tổng quản của Nhân Thọ Cung vội vàng đi vào, khom người bẩm báo, "Thị vệ truyền tin tức đến, nói thất công chúa muốn hưu phu."
Cái gì?
Thái hậu khϊếp sợ, xanh mặt cả giận nói: "Sở Thanh Hoàng đây là muốn phản nghịch mà!"
Biểu tình Phượng quý phi sâu lạnh: "Sở Thanh Hoàng rốt cuộc muốn làm gì?"
"Phùng Bình, lập tức tuyên Sở Thanh Hoàng tiến cung, ai gia muốn gặp nàng ta!"
"Nô tài tuân chỉ."
Phùng Bình mang theo ý chỉ của Thái hậu vội vàng rời cung đến phủ Hộ quốc công chúa, lại thấy Sở Thanh Hoàng từ trong phủ đi ra tới, Phùng Bình sửng sốt, cuống quýt quỳ xuống: "Lão nô tham kiến công chúa điện hạ."
Mấy thị vệ đi theo phía sau cũng đồng thời quỳ xuống.
Mặc kệ thất công chúa quyền quý ở hoàng tộc có ấn tượng thế nào trong mắt triều thần văn võ, ngu xuẩn cũng được, si tình cũng được, nàng Hộ quốc công chúa này lại không dung thứ bất kỳ kẻ nào mạo phạm, mặc dù là tại trước mặt phi tần hậu cung cũng có thể cùng ngồi ăn.
Huống hồ Sở Thanh Hoàng chính là một kẻ thô bạo thích gϊếŧ người.
Nếu dám chọc giận nàng, dù gϊếŧ nô tài của Nhân Thọ Cung thì Thái hậu cũng không có biện pháp nào.
Sở Thanh Hoàng nhìn đến nội thị trong cung Thái hậu, âm thanh hờ hững: "Chuyện gì?"
"Hồi bẩm công chúa điện hạ." Phùng Bình cung kính đáp lời, cũng không dám ỷ vào thế lực của Thái hậu mà tự cao tự đại trước mặt thất công chúa, "Thái hậu nương nương lệnh phòng bếp làm ít điểm tâm, mời người và Phượng công tử cùng tiến cung ăn bánh uống trà."
Sở Thanh Hoàng nghe vậy, dùng thời gian ngắn nhất hồi tưởng lại trong đầu một chút. Hoàng đế Tây Tề đã qua tuổi bốn mươi, Hoàng hậu và các phi tần trong hậu cung tranh đấu rất lợi hại, trên thất công chúa còn có bốn vị hoàng tử. Bởi vì Hoàng đế năm đó tuổi còn nhỏ đã lên ngôi, sớm đã tuyển tú tràn đầy hậu cung, lúc sau khi hắn cầm quyền, phần lớn nữ tử vào cung trước đã lên hàng phi vị.
Cũng vì vậy, bốn hoàng tử đứng hạng đệ nhất trước mắt hoàn toàn có được tư cách tranh ngôi vị.
Hậu cung trước mắt do Hoàng hậu chấp chưởng quyền to, Đoan phi mỹ mạo nhu nhược năm đó có công to hộ giá được sủng ái nhất, mà cô cô của Phượng Cẩn Chi là Phượng quý phi lại là được lòng Thái hậu nhất.
Đây cũng có thể được xem như tranh đấu đến quyết liệt?
Phượng Cẩn Chi hôm nay bị nàng hạ lệnh trách phạt, hơn nữa nàng đã phân phó Phù Thương truyền tin ra ngoài, Thái hậu và Phượng quý phi đương nhiên cũng biết được việc này.
Phượng quý phi là người thứ nhất không ngồi yên, nhưng tính tình Sở Thanh Hoàng căn bản vốn bạo ngược hiếm có như vậy, Phượng quý phi chỉ sợ cũng không dám tự tiện gây khó dễ, chỉ có thể đến xin Thái hậu giúp đỡ.
"Điện hạ?" Phùng Bình cẩn thận ngẩng đầu, "Không nên để Thái hậu nương nương đợi lâu."
Sở Thanh Hoàng liếc nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Tự bổn cung đi là được, lúc này phò mã không ngồi dậy được."
Nói xong, nàng đi thẳng ra ngoài đã chuẩn bị kiệu sẵn.
Vốn dĩ nàng cũng định tiến cung, thuận tiện đi gặp Thái hậu cũng không sao.
Phùng Bình nghe nàng nói bình thản thờ ơ như thế, trong lòng nhất thời bất an, chỉ cảm thấy công chúa điện hạ không giống trước kia, chỉ là cụ thể không giống chỗ nào, hắn cũng không biết được.
Ngồi trong cỗ kiệu, Sở Thanh Hoàng trầm tư dựa nghiêng người vào thùng xe, Phùng Bình cùng bọn thị vệ đi theo sau mang vẻ mặt nơm nớp lo sợ.
Không lâu sau, cỗ kiệu đã đến bên ngoài cửa cung.
Sở Thanh Hoàng đứng dậy bước xuống xe ngựa, đi theo Phùng tổng quản hướng đến Nhân Thọ Cung của Thái hậu.
Trong cung nhất thời không thiếu chính là người, thái giám, thị vệ, cung nữ đi tới lui trên đường... Nhìn thấy Sở Thanh Hoàng, không ai là không hai tay hai chân quỳ xuống, sợ quỳ chậm một bước lập tức máu bắn tại trận.
Sở Thanh Hoàng hờ hững.
Đi vào Nhân Thọ Cung, Thái hậu ngồi ở chủ vị, quả nhiên Phượng quý phi cũng có mặt, ngồi bên trái cạnh Thái hậu.
Nhìn thấy Sở Thanh Hoàng đã đến, sắc mặt hai người trầm lạnh, không biểu hiện gì mà liếc nhìn nhau.
"Tiểu thất." Thái hậu áp lực không vui, uy nghiệm mở miệng, "Cẩn Chi đâu? Sao hắn không cùng tới đây?"
"Hôm nay hắn phạm sai lầm, nên ở trong phủ chịu trách phạt." Sở Thanh Hoàng ngồi xuống đối diện phía Phượng quý phi, tiếp nhận chung trà từ cung nhân, rũ mắt nhẹ nhấp một ngụm, "Chờ thương thế khỏi hẳn, ta sẽ bảo hắn tiến cung thỉnh an Thái hậu và quý phi nương nương."
Sắc mặt Phượng quý phi biến đổi, đang định nói, lại nghe Thái hậu kinh ngạc mở miệng: "Phạm sai lầm? Đứa nhỏ Cẩn Chi này luôn ôn nhu thủ lễ, biết tiến lui đúng mực, sao có thể phạm sai lầm? Có phải có hiểu lầm rồi không?"
Trước kia Sở Thanh Hoàng không phải thích Phượng Cẩn Chi nhất sao? Dù Cẩn Chi không làm nên chuyện gì, nàng cũng nhắm một mắt mở một mắt bao dung, hôm nay sao lại...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Có phải đã có người nào thổi gió vào tai nàng hay không?
Sở Thanh Hoàng không nói, trong tầm mắt nhìn thoáng qua Phượng quý phi đang xoắn chặt khăn tay, cũng nghe thấy tiếng lòng nàng ta đang âm thầm chửi mắng, bất quá nàng cũng không để ý.
Nàng chỉ là nhịn không đuợc muốn biết, nguyên chủ Sở Thanh Hoàng rốt cuộc có thuật đọc tâm hay không?
Không nói đến Phượng quý phi tất nhiên không phải thiệt tình đối với Sở Thanh Hoàng, nếu nguyên chủ thực sự có thuật đọc tâm, hẳn là trước kia có thể nhìn ra được, mặc kệ là Thái hậu cùng Phượng quý phi, hay là Phượng Cẩn Chi, đối với nàng rõ ràng chính xác đều là chán ghét và lợi dụng.
Nguyên chủ sao lại không có đầu óc mà vướng vào?
"Tiểu thất." Thái hậu nhướng mày, nhìn Sở Thanh Hoàng như đang suy tư, "Ngươi suy nghĩ cái gì?"
"Không có hiểu lầm gì." Sở Thanh Hoàng lấy lại tinh thần, biểu hiện dường như không nghe hiểu ngụ ý của Thái hậu, "Thái hậu còn có chuyện gì khác không? Nếu không có, ta đi trước."
Nàng nói xong liền đứng lên, hiển nhiên bỏ đi.
Trước kia tính tình Sở Thanh Hoàng cũng chính là như vậy, chưa bao giờ đem quy củ lễ nghĩa bỏ vào mắt, tự nhiên về điểm này Thanh Hoàng cũng không thay đổi gì.
Nếu trong lúc nhất thời thay đổi quá lớn, ngược lại sẽ khiến cho người khác hoài nghi.