Âm thanh bản tử đánh người bên ngoài truyền vào nội điện rõ ràng, Sở Thanh Hoàng thấy sắc mặt thiếu niên khôi phục bình thường, nàng chậm rãi thu tay về, trong nháy mắt tiếp theo liền thấy Phù Thương lưu loát leo xuống giường, dùng thời gian ngắn nhất mặc quần áo lại chỉnh tề, quỳ gối thẳng tắp trên mặt đất.
Mặt mày hơi rũ, bộ dạng kính cẩn thần phục.
Sở Thanh Hoàng biết rõ, thiếu niên này từ trong xương cốt kỳ thật vẫn luôn kiệt ngạo như ngựa hoang khó thuần, đã từng bị Sở Thanh Hoàng tra tấn đến thống khổ không chịu được cũng chưa từng phục.
Sở Thanh Hoàng muốn hắn phải xin tha, dùng mọi thủ đoạn bức bách hắn, dày vò hắn đến tàn nhẫn đến đau đớn thì hắn cũng chỉ gắt gao cắn răng, tuy ảnh vệ không thể phản kháng lại chủ tử, lại cũng trước sau thà chết không chịu khuất phục, đúng là cao ngạo đến quật cường.
Tuy rằng càng là quật cường thì càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ tính mãnh liệt bạo nộ của Sở Thanh Hoàng, dù tra tấn càng thêm trầm trọng thì hắn cũng chưa bao giờ cầu xin tha một lần.
Nếu dựa theo tính cách Sở Thanh Hoàng lúc trước, lần này ảnh vệ bị hạ độc, đã có cử chỉ mạo phạm nàng, đối với thủ đoạn của nàng mà nói, Phù Thương dù bất tử cũng phải đến bỏ đi ba tầng da thịt.
Phù Thương hiển nhiên hiểu rõ tính tình của Sở Thanh Hoàng, cho nên căn bản sẽ không biện giải, chỉ biết trầm mặc chờ đợi cơn thịnh nộ của Sở Thanh Hoàng sắp giáng xuống người mình, cho đến khi tiêu hao đến sức lực cuối cùng, cũng chỉ đành nhắm mắt lìa đời.
Ánh mắt nàng trầm mặc dừng trên khuôn mặt tuấn mỹ dị thường của hắn, Sở Thanh Hoàng điềm đạm hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Phù Thương từ lúc làm ảnh vệ bên cạnh Sở Thanh Hoàng, ngoại trừ ra lệnh và tra tấn thì Sở Thanh Hoàng chưa bao giờ từng cùng hắn nói chuyện phiếm, cũng không hỏi qua loại vấn đề này.
Cho nên Phù Thương ngẩn một cái, chớp mắt rồi rũ mi trả lời: "Mười bảy."
Sở Thanh Hoàng nghe thế không nói gì.
Mười bảy tuổi, còn trẻ, cách năm tử vong hai mươi sáu tuổi còn có chín năm.
Nàng nhớ rõ mấy năm cuối cùng kia, bởi vì Sở Thanh Hoàng đối với hắn ngày càng chán ghét, tra tấn ngày càng trầm trọng, thế nên thân thể hắn mới tổn hại đến cùng cực.
Trước mắt mới chỉ là năm thứ hai hắn bị đưa tới bên cạnh Sở Thanh Hoàng, thân thể tổn thương chưa quá nghiêm trọng, bây giờ dùng thuốc tốt bồi dưỡng, hẳn là về sau sẽ không vấn đề gì.
"Công chúa điện hạ." Thị vệ quỳ gối ngoài điện bẩm báo, "Phò mã đau quá đã ngất rồi."
Sở Thanh Hoàng hoàn hồn, điềm đạm hỏi: "Đánh xong năm mươi bản tử rồi sao?"
Thị vệ cẩn thận trả lời: "Còn chưa tới."
Rốt cuộc Phượng Cẩn Chi trước đây vẫn luôn là người công chúa thích, hơn nữa xuất thân từ tướng phủ, bọn họ dù nhìn không thuận mắt cũng không dám đánh chết người.
"Làm cho hắn tỉnh lại." Sở Thanh Hoàng thờ ơ nói, "Giữ lại mạng là được."
"Tuân lệnh."
Sở Thanh Hoàng ngồi lẳng lặng một lát, sửa sang suy nghĩ, đứng dậy xuống giường.
Phù Thương trước một bước tiến đến xỏ giày cho nàng, thiếu niên quỳ trên mặt đất, thân người thon chắc trong bộ y phục màu đen càng phác họa hoàn mỹ thân hình hắn, sống lưng thon dài xinh đẹp dọc từ sau cổ chạy thẳng xuống.
Nàng không phải người bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng lại không nghĩ đến, một ảnh vệ ưu tú xuất chúng như lông phượng sừng lân (*) như vậy, sao vị công chúa thô bạo kia có thể hạ thủ hủy hoại hắn?
(*) Lông phượng sừng lân: chỉ vật hiếm có, người tài giỏi.
Sở Thanh Hoàng yên tĩnh nhìn, đợi hắn giúp xỏ giày, thiếu niên quỳ lui ra phía sau một bước, trước sau đều là bộ dạng biết thân biết phận cung kính, cũng không có chút vượt quá quy củ.
Ra ngoài tẩm điện, Sở Thanh Hoàng thấy thị vệ bưng tới một chậu nước lạnh, không chút lưu tình mà tạt vào Phượng Cẩn Chi đang nằm rạp trên mặt đất.
Mới vừa rồi còn nói những lời oán giận, những câu châm chọc mỉa mai ỷ vào thân phận con vợ cả Phượng gia, thế mà bây giờ đã nằm rạp trên đất như con chó sắp chết, đau đến cả người run rẩy, sợi tóc hỗn độn che khuất khuôn mặt trắng bệch của hắn, lấp ló trong quần áo nhìn thấy được một tảng lớn vết máu rợn người.
Hạ nhân vây quanh thấy công chúa ra tới, sôi nổi quỳ xuống hành lễ.
Sở Thanh Hoàng không nói gì, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo liếc nhìn Phượng Cẩn Chi một cái, hờ hững xoay người rời đi.
"A.... Ô ô..." Âm thanh suy yếu thống khổ vang lên, bởi vì trong âm thanh nghe ra được sự run rẩy, nên cảm giác được có vài phần yếu thế.
Sở Thanh Hoàng nhếch đuôi lông mày nhọn, dừng chân lại, cũng quay đầu nhìn hắn: "Có chuyện muốn nói sao?"
Thị vệ thấy thế, sợ công chúa mềm lòng với Phượng Cẩn Chi, không tự chủ được liền ngưng đánh, kỳ thật lúc này bọn họ cũng là đang thấp thỏm, mới vừa rồi bất mãn với Phượng Cẩn Chi nên ra tay thực sự mạnh.
Nhưng công chúa vẫn luôn thích Phượng Cẩn Chi, tuy không biết hôm nay giận cái gì mà phạt Phượng Cẩn Chi nặng như vậy, nhưng lúc này thấy bộ dạng thê thảm như vậy của Phượng Cẩn Chi, lại nhịn không được lại sinh đau lòng, mấy người thị vệ bọn họ chỉ sợ sẽ gặp tai ương.
Phượng Cẩn Chi gian nan ngẩng đầu, nhìn Sở Thanh Hoàng.
Sở Thanh Hoàng giơ tay, bảo thị vệ lấy giẻ lau ra khỏi miệng hắn.
Thị vệ làm theo.
"Sở... Sở Thanh Hoàng..." Phượng Cẩn Chi mở miệng, âm thanh nghẹn ngào tràn ngập oán hận chất vấn, "Ngươi... Ngươi bị thất tâm phong sao (*)?"
(*) Thất tâm phong: là một loại bệnh tâm lý, phát bệnh ở thần kinh đại não, do năng lực chịu đựng của tâm lý nhỏ hơn áp lực bên ngoài, thường hay gọi là bệnh điên.
"Xem ra phò mã còn chưa học được giáo huấn." Sở Thanh Hoàng lạnh nhạt nói, "Bịt miệng hắn lại, tiếp tục đánh."
Dứt lời, nàng xoay người đi vào nội điện.
Đôi mắt Phượng Cẩn Chi đỏ ngầu, vừa định nói đã bị thị vệ thô lỗ nhét giẻ lau lại vào miệng, tiếng bản tử lại liên tục nện xuống, đau đến mức trước mắt hắn chỉ thấy màu đen, thực sự đau muốn chết đi sống lại.
Trở lại tẩm điện, thị nữ Cẩm Lan được phép tiến vào hầu hạ, cũng thấp giọng mở miệng: "Điện hạ hôm nay làm sao vậy?"
Sở Thanh Hoàng nhìn nàng.
"Ngày xưa điện hạ vẫn luôn sủng ái Phượng công tử, vì sao hôm nay..."
Tiếng nói Sở Thanh Hoàng lạnh nhạt: "Phượng Cẩn Chi xúc phạm quy củ, dám can đảm nhục mạ bổn cung, nếu bẩm báo Hoàng thượng, gϊếŧ hắn cũng không quá đáng, đánh bản tử đã là tiện nghi cho hắn rồi."
Thất công chúa trước mắt là nữ nhi được Hoàng đế sủng ái nhất, mạo phạm công chúa tương đương với mạo phạm Hoàng đế, dù là con vợ cả tướng phủ, cũng có thể trị tội chết.
Huống chi Hoàng đế sớm đã bất mãn với tướng phủ, có điều chỉ là chưa có cớ ra tay thôi.
"Nô tì biết điện hạ nhân từ." Cẩm Lan phân phó mấy thị nữ khác đi chuẩn bị nước ấm cho công chúa điện hạ tắm gội, ngay sau đó rồi nói tiếp, "Chỉ là ngày xưa công chúa điện hạ đối với phò mã dung túng nhiều, hôm nay nô tì có chút không rõ."
Điện hạ nhân từ?
Sở Thanh Hoàng không thể trả lời, chỉ có thể nhếch nhẹ môi.
Nguyên chủ trước kia không coi là hạng người nhân từ gì.
"Từ ngày hôm nay, huỷ bỏ toàn bộ đặc quyền của phò mã trong phủ công chúa, không cần quá mức ưu đãi hắn." Mặt mày Sở Thanh Hoàng thanh lãnh, vẻ mặt tuyệt diễm vô song không nhìn ra biểu tình đặc biệt gì, "Lát sau ngươi đi thông báo xuống dưới, mọi chuyện trong phủ công chúa đều phải đến trước mặt bổn cung bẩm báo, phò mã gia không có quyền thay bổn cung ra lệnh."
Lúc này Cẩm Lan mới nhẹ nhàng thở ra, cung kính gật đầu: "Dạ."
Tuy rằng nàng không biết nguyên nhân gì làm công chúa đột nhiên sáng suốt cơ trí như vậy, nhưng thay đổi như vậy dĩ nhiên là tốt. Những người hầu hạ bên cạnh công chúa, không người nào mà không chán ghét Phượng Cẩn Chi, hận không thể lập tức khiến công chúa hưu với hắn.
Chỉ là dường như tính tình của điện hạ không còn giống trước kia nữa.