Phượng Cẩn Chi bị kéo ra ngoài, mấy hộ vệ mình đầy đao kiếm nhìn vẻ mặt tuyệt diễm lãnh sát của Sở Thanh Hoàng thì lo sợ không yên mà cúi đầu, rất nhanh cũng lui xuống.
Không khí an tĩnh trong điện khôi phục lại.
Sở Thanh Hoàng lạnh lùng mở miệng: "Lại đây."
Thiếu niên áo đen nghe vậy, làm như không thể tin chính mình nghe được cái gì, thân hình mảnh khảnh hơi hạ thấp, âm thanh mang chút nghẹn ngào: "Thuộc hạ... Thuộc hạ không dám..."
"Không dám cái gì?" Biểu tình của Sở Thanh Hoàng vô tình mà nhìn hắn, "Ngươi muốn kháng mệnh?"
Thiếu niên cúi người dập đầu: "Thuộc hạ có tội."
"Thật là." Âm thanh vang lên lạnh nhạt đến cực điểm, như là tuyết rơi gió rét trời đông tháng chạp, làm người lạnh đến run rẩy, "Đến đây."
Thiếu niên giữ chặt mặt nạ, sắc mặt trắng bệch, môi mỏng nhấp đến gắt gao, vẫn đang khắc chế cảm giác sôi trào bỏng cháy trong cơ thể, cung cung kính kính hành đại lễ, mang theo ý vị quyết biệt như sắp đi xa.
Hộ quốc công chúa tôn quý của Tây Tề, trời sinh tính tình hung ác bạo ngược như sát thần, lại là trân bảo trong tay Hoàng đế.
Xưa nay người nào dám mạo phạm nàng, nếu không chết thì cũng là sống không bằng chết.
Phù Thương bị hạ độc là sự thật, cãi lời mệnh lệnh của Hộ quốc công chúa cũng là sự thật.
Nhưng hắn không có ý định trốn tránh trách nhiệm.
Cho nên, hắn mới có cảm giác quyết biệt như sắp đi xa.
Sở Thanh Hoàng là Hộ quốc công chúa trời sinh tính tình tàn khốc lãnh lẽo, đối với võ giả trong phủ động một chút là xuống tay, mà ảnh vệ Phù Thương bên cạnh này là ngày ngày bị giày vò đến thương tích đầy mình.
Ngoại trừ Phượng Cẩn Chi, trong phủ công chúa này không người nào mà không sợ Sở Thanh Hoàng.
Phù Thương đứng dậy, từ dưới chân giường bò lên trên.
Thân thể cao dài thon chắc đan xen cùng vết thương mới cũ càng thêm rõ ràng, cũng đủ thấy Hộ quốc công chúa này xưa nay đối với hắn tàn nhẫn thế nào.
Sở Thanh Hoàng không nói một câu mà nhìn hắn, thấy được khoé môi trắng dã của hắn nhấp đến gắt gao, cũng thấy được trên trán hắn mồ hôi đổ ròng ròng.
Ánh mắt nàng di chuyển, dừng trên khuôn mặt hắn bị nửa mặt nạ che khuất, điềm đạm nói: "Gỡ mặt nạ xuống."
Phù Thương nghe thấy thế, sắc mặt thay đổi dồn dập.
Sở Thanh Hoàng không cách nào lý giải được cảm xúc biến hóa lúc này của hắn, một ảnh giả như hắn hẳn là quanh năm không có biểu tình biến hóa gì, vĩnh viễn che giấu cảm xúc đến cực tốt, hôm nay cũng là thân bất do kỷ, nhưng rốt cuộc so với người thường tài tự chủ kiềm chế lại hơn hẳn.
Cho nên, hẳn là không đến mức một chút cảm xúc dao động đều khống chế không được.
Bất quá cái này tạm thời không quan trọng.
Trước mắt trên người hắn đang trúng độc, nhiều nhất một thời gian nhỏ sẽ bị cực độc tra tấn mà chết.
Hắn là ảnh vệ của nàng, đời này sống hay chết đều chỉ có thể là người của nàng.
Tạm thời mà nói, nàng cũng không muốn trơ mắt nhìn hắn chết.
Thấy hắn chần chờ, thần sắc Sở Thanh Hoàng lạnh như băng: "Ngươi muốn kháng mệnh?"
Sắc mặt Phù Thương lần nữa trắng bệch, cả người cứng đờ như tượng, thần sắc buông xuống như lâm vào thống khổ cực độ, lại rốt cuộc không thể cãi lại mệnh lệnh, chậm rãi đưa tay hạ nửa khối mặt nạ trên mặt xuống.
Sở Thanh Hoàng cho rằng hắn mang mặt nạ là vì để che khuất vết sẹo hoặc là vết bớt xấu xí, nhưng khi giáp cận mặt với hắn, nàng nhịn không được mà nhíu mày.
Rõ ràng là một khuôn mặt hoàn hảo không tì vết, ngoại trừ vùng da mang mặt nạ trắng hơn những vùng da khác ra thì căn bản không có bất kỳ vết xước tổn hại nào.
Gương mặt này thậm chí tinh tế xuất chúng, tuấn mỹ, có chỗ nào giống một ảnh giả?
Cho nên hắn phản ứng như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Sở Thanh Hoàng trong lòng hiện lên nghi vấn, tạm thời lại không có nhiều thời gian để suy nghĩ, nàng giơ tay đặt sau cổ hắn, đem chân khí lạnh lẽo chuyển đi, giúp hắn giảm bớt cảm giác sôi trào bỏng cháy trong thân thể.
Thần sắc thiếu niên dần dần khôi phục rõ ràng, thân thể cũng trở nên bình tĩnh lại.