Bé Capybara Chỉ Muốn Sống Hưởng Thụ~

Chương 2: Ninh Ninh có chủ nhân sao?

Tác giả: 𝕊𝕒𝕞𝕖̂𝕓𝕝

_ _ _ _ _

Mục Tề làm việc rất nhanh chẳng bao lâu xe đã chuẩn bị xong liền cung kính đi vào báo cho Lục Vân Dật, Lục Vân Dật không nói gì nhiều đứng lên đi ra chỗ xe đã được an bài thỏa đáng rồi ngồi tựa lưng vào chỗ ghế sau trong lòng vẫn để bé Capybara đang ngủ say.

Không biết là do mệt hay vì điều gì mà Ninh Ninh vẫn ngủ ngon lành trong lòng Lục Vân Dật từ văn phòng tới trong xe vẫn không có dấu hiện tỉnh. Chiếc xe bắt đầu khởi động rồi lăn bánh, vốn dĩ Lục Vân Dật tới đây để bàn công việc rồi kêu Mục Tề đi khảo sát xung quanh khu đất dự án thì tình cờ cậu ta bắt gặp được bé ở đó liền đem về báo cho Lục Vân Dật chính vì thế mới có cảnh bé ở văn phòng.

(Mang bé đi bán có khi còn không biết đó ʕ ꈍᴥꈍʔ)

Không bao lâu chiếc xe đã tới biệt thự của Lục Vân Dật, khi xe tới gần cánh cổng từ từ mở ra xung quanh biệt thự đều có vệ sĩ trông chừng chặt chẽ chiếc xe đi vào cổng vệ sĩ 2 bên đường cúi chào đợi xe đi mất mới đóng cổng lại.

Chiếc xe chạy tới trước cửa biệt thự rồi dừng lại bên trong quản gia đã chạy tới mở cửa xe cung kính chào:

"Ông chủ mới về."

(Mọi người phân biệt rõ cổng biệt thự là cổng ở bên ngoài còn bên trong là cửa biệt thự là cửa ra vào, cửa chính của căn nhà nha 2 cái hoàn toàn khác nhau.)

"Ừ" Một tiếng xem như trả lời.

"Đây là...." Ngày khi mở cửa xe ông đã không khỏi bất ngờ khi trên đùi ông chủ nhà mình lại có một con vật gì đó.

"Từ bây giờ tôi sẽ nuôi nó nên là chuẩn bị những đồ dùng cần thiết, đầu tiên đi tắm cho nó trước đã rồi báo lại cho tôi." Chưa để ông kịp nói xong Lục Vân Dật đã cắt ngang nói.

"À... Vâng ạ" Sau đó ông tiếp nhận Ninh Ninh từ tay Lục Vân Dật. Giờ ông mới nhìn rõ lại không khỏi kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn đây chẳng phải là một con Capybara quý hiếm sao? Chúng sinh sống ở một nơi khác sao lại xuất hiện được ở nơi này chứ? Còn cả việc ông chủ muốn nuôi nó nữa chứ đúng thật là làm người ta không khỏi bất ngờ cảm thán hết việc này tới việc kia.

(Capybara ở đây vô cùng hiếm chúng sẽ sống ở một mội trường ở đất nước khác nên nhìn thấy bé ông kinh ngạc cũng là điều bình thường.)

Suy tư vài phút ông nhanh chóng ổn định tâm trạng bắt tay vào chuẩn bị đồ như lời dặn của Lục Vân Dật, sau khi tắm xong cho Ninh Ninh lau khô lông cho bé nhìn bé vẫn ngủ say sưa không biết gì mới đáng yêu làm sao tai nhỏ mềm oặt sờ thật thích "thảo nào ông chủ muốn nuôi nó", xong xuôi liền ôm bé tới trước cửa phòng Lục Vân Dật.

"Ông chủ đã tắm xong cho nó rồi ạ."

Vừa nói xong cánh cửa liền mở ra ông liền trao Ninh Ninh cho Lục Vân Dật:

"Được rồi ông đi làm việc của mình đi"

"Vâng nếu có gì phân phó ngài cứ gọi tôi" Sau đó liền lui ra đi làm việc.

Sau khi đóng cửa Lục Vân Dật trở lại bàn làm việc tiếp, tới khi tỉnh dậy bé đã thấy mình nằm trên đùi người bé thấy lúc ở chỗ phòng kia.

"Oét oét oét....." Không biết người này đang làm gì bé lấy móng vuốt nhỏ của mình bám lấy vạt áo khều khều muốn trèo ở lên nhưng mãi không được.

"Tỉnh rồi?" Đang làm việc bỗng Lục Vân Dật cảm nhận được động tĩnh phía dưới liền dời mắt xuống thấy vật nhỏ đang vừa kêu vừa như muốn trèo lên cao, không biết tại sao hắn lại cảm thấy có chút đáng yêu.

(Rất đáng yêu mà ổng bày đặt đó ngầu lòi ít nói, trầm tính đồ đấy

ʕ ˵·ᴥ·ʔ)

"Oét oét oét oét" Đây là đâu vậy?

Ninh Ninh tò mò nhìn xung quanh đây lại là 1 nơi khác.

"Mày đói bụng sao?"

"Oét oét oét...." Cũng hơi hơi nhưng mà sao Ninh Ninh lại ở đây?

Lục Vân Dật nhìn chuột lang nhỏ hơi hơi nghiêng đầu kêu tưởng bé đói thật liền đứng lên đi ra khỏi phòng đi tới nhà ăn.

"Ông chủ"

"Ông chủ"

......

Trên đường gặp không ít người hầu bọn họ đều cung kính chào hắn rồi lại tập trung vào việc làm của mình, rất nhanh 2 người đã đi tới phòng bếp trùng hợp gặp quản gia ở đó.

"Ông chủ có chuyện gì sao ngài cần gì không ạ"

"Chuẩn bị một ít thức ăn hình như nó đói rồi"

"Vâng tôi sẽ chuẩn bị ngay."

Lục Vân Dật đi tới bàn ăn kéo ghế ngồi xuống đặt chuột lang nhỏ vào trong lòng. Ninh Ninh vẫn đang nhìn ngó xung quanh nơi đây rất rộng được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.

"Oét oét oét" đẹp thật a. (♡∀♡)

"Tao đã nhận nuôi mày nên từ giờ tao sẽ là chủ nhân của mày và nơi đây sẽ trở thành nhà của mày" Thấy bé cứ ngó nghiêng hết bên này đến bên khác Lục Vân Dật liền biết bé tò mò liền cất giọng nói, vừa nói tay hắn vừa xoa nhẹ đầu nhỏ rồi tới tai nhỏ xíu.

"Oét oét, oét oét oét oét...?" Chủ nhân? Ninh Ninh có chủ nhân sao?

Ninh Ninh tuy không hiểu lắm nhưng bé vẫn cảm thấy rất vui đây sẽ là nhà của bé đó! Nơi này to quá à!!

o(〃^▽^〃)o

"Oét oét oét oét!" Được rùi chủ nhân!

Lục Vân Dật tuy không hiểu chuột lang nhỏ nói gì nhưng lúc sau thấy bé dụi đầu cọ cọ vào tay hắn có vẻ tâm trạng khá hào hứng.

Lục Vân Dật cảm thấy dường như chuột lang nhỏ này nghe hiểu tiếng người hắn hơi suy tư trong lòng.

Quản gia từ trong bếp bưng ra một đĩa đầy trái cây và cỏ đặt lên bàn sau đó liền lui ra. Lục Vân Dật cũng đặt bé lên bàn bảo:

"Mau ăn đi"

Ninh Ninh nhìn đĩa thức ăn rồi quay lại nhìn Lục Vân Dật sau đó mới bắt đầu ăn, bé cũng cảm thấy có chút đói chủ nhân đúng thật là tốt mà! ♡(*´ω`*)/♡

Lục Vân Dật nhìn chuột lang nhỏ cặm cụi ăn hai bên má chứa đầy thức ăn nên phồng lên tròn xoe, không biết tại sao hắn lại cảm thấy nó lại rất đáng yêu lòng hắn cũng có chút mềm nhũn.

Suy nghĩ:

Lục Vân Dật: "Đúng là chuột lang ngốc mà" Sau đó cong khóe miệng dơ tay chọc má phồng của bé chuột lang nhỏ nhà mình.

Ninh chuột lang ngốc Ninh đang ăn: "????" Oét ủa gì zợ? (@・д・@)?

_______

Đôi lời của tác giả: Hello lại là Sa nè nay ngoi lên đăng chap mới xem sao, bộ này Sa viết để giải trí là chính nên mọi người đọc đừng đặt nặng vấn đề việc có thật hay không nha, vì Ninh Ninh nhà ta có thể biến thành người nên ăn gì hay sinh hoạt sẽ giống như bình thường không bắt buộc phải giống như giống Capybara ngoài đời đâu nha. ( Nhưng sẽ có đôi phần tương tự nha)

Truyện đọc vô tri lắm chủ yếu là ngọt sủng thôi ai không thích thì không cần đọc nha chứ nhìn mấy coment tiêu cực nản lắm ó. Sa cũng đang sáng tác thêm vài bộ nữa nên mọi người nhớ đón xem và ủng hộ Sa nha~

Đề cử truyện của Sa nhé~❤❤

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ a~ (≧∇≦)/♡´・ᴗ・`♡