Chồng Yêu Hay Ghen Chớ Lại Gần

Chương 1: Gặp lại bản thân thời niên thiếu

"Cái con nhỏ lớp bên hôm bữa đối đầu với tụi mình nghe bảo vừa bị bồ đá."

"Đáng đời."

"Đứa nào láo nháo đυ.ng đến chị em tụi mình cũng đều bị nghiệp quật tơi bời cả."

Ninh Thu Nguyệt vừa đẩy cửa bước vào đã nghe thấy tiếng giọng nữ sinh đùa giỡn, cô đảo mắt nhìn quanh, âm thầm đánh giá tình hình.

Lại là bầu không khí khốn khϊếp này.

Tôi phát ngán lắm rồi đấy.

Có chịu thôi đi chưa?

Trông thấy bọn bắt nạt thường ngày vẫn không chịu tu tâm đổi tính, Ninh Thu Nguyệt chán nản chửi rủa trong đầu.

"Chào đằng ấy nhé!" Bùi Trâm Anh, con gái út tập đoàn xi măng Thịnh Phát trông thấy Ninh Thu Nguyệt liền tươi cười vẫy tay chào.

"Cuối cùng mày cũng chịu đi học lại rồi sao?" Lâm Tâm Như, hoa khôi tiền nhiệm ngả ghế, nghiêng đầu cợt nhả nói.

"Lại nói linh tinh gì thế? Người ta là minh tinh màn ảnh cho nên bận trăm công ngàn việc không có thời gian tới trường là đúng rồi." Nguyễn Trần Như Ý, người quyền lực và độc ác nhất trong nhóm 3 người, vỗ mạnh vào vai Lâm Tâm Như, bênh vực Ninh Thu Nguyệt rồi ngó xuống hộc bàn, lôi ra một quyển vở xinh xinh, lật qua lật lại tìm trang trống, chạy sang đưa bút cho Ninh Thu Nguyệt nói: "Cho xin chữ ký với nhé."

Ninh Thu Nguyệt vừa trở lại sau một khoảng thời gian vắng bóng khá dài, cô không muốn ở lại lớp cũng chẳng muốn chuốc thêm phiền phức nên chỉ đành cầm lấy quyển sổ từ tay Nguyễn Trần Như Ý rồi kí đại vài chữ, sau đó lạnh mặt lướt ngang qua bọn bắt nạt, tiến tới vị trí bàn kế cuối, đặt cặp sách sang một bên rồi úp mặt đi ngủ.

"Dám lơ tao sao?" Lâm Tâm Như vốn đã rất ghét Ninh Thu Nguyệt nay lại càng thêm cay cú gằn giọng liếc sang.

Ninh Thu Nguyệt càng yên tĩnh không phản hồi, Lâm Tâm Như lại điên thêm nhiều chút, cô ta đứng phắt dậy với tâm trạng bực dọc, đá ghế sang một bên rồi bước đến trước mặt Ninh Thu Nguyệt nói: "Cho mày hai giây để tạ lỗi."

Ninh Thu Nguyệt thở dài, cô muốn đi vài quyền để giáo huấn lại bọn con nít ranh này nhưng cơ thể lại cứng đờ không tài nào di chuyển.

"1..." Lâm Tâm Như khoanh tay, nghênh mặt đếm. Dù chưa đến 2 nhưng Lâm Tâm Như đã không nhịn được nắm lấy tóc Ninh Thu Nguyệt giật mạnh lên nói: "Đừng có mà tưởng bở, thằng bố mày thành lập ra ngôi trường này không đồng nghĩa sẽ giúp đỡ hay làm chỗ dựa cho mày đâu. Tính ông già đó vẫn luôn thế mà, mày chưa từng nghĩ hay quan tâm sao?"

Cơn đau ập tới, Ninh Thu Nguyệt rêи ɾỉ cầm chặt bàn tay Lâm Tâm Như nói: "Ư ưʍ...bu..ông r...a."

Tách tách tách.

Tiếng máy chụp ảnh cùng đèn flash sáng lên. Ninh Thu Nguyệt căm hận liếc qua.

"Ôi trời, tao lỡ tay." Nguyễn Trần Như Ý nhếch mép nói với vẻ mặt đáng thương tội lỗi.

Bùi Trâm Anh huých vai Nguyễn Trần Như Ý nói: "Dù sao mày cũng đâu cần phải nhớ."

Bọn chúng cười to thích thú, trao những cái nhìn nóng bỏng như lửa thiêu sang cho Ninh Thu Nguyệt.

Ninh Thu Nguyệt cắn môi kháng cự.

Cô cảm giác như bản thân đang phải sinh tồn giữa chuồng thú, không chỉ mỗi bọn bắt nạt mà những đứa khác trong lớp cũng quay xuống hóng hớt.

Những quỷ dọa soa đội lốt trong hình hài con người đang không ngừng giơ cao máy ảnh hướng về phía Ninh Thu Nguyệt.

"Chắc phải xé thôi, bẩn quá đi mất." Nguyễn Trần Như Ý bĩu môi nhìn vào trang Ninh Thu Nguyệt vừa ký vài phút trước nói.

"Chứ mày tính để lại à?" Lâm Tâm Như khích đểu. Nguyễn Trần Như Ý xoay xoay mũi chân, nói: "Không có đâu, mơ đi."

"B..ọn chó." Ninh Thu Nguyệt vừa dứt câu thì khung cảnh xung quanh dần hóa thành từng mảnh nhỏ rồi biến mất đi, bay vào không trung. Để lại cho cô một mảng màu đen u tối.

Chuyện gì vừa xảy ra thế này.

Ninh Thu Nguyệt tưởng bản thân bị hoa mắt, cô liền giơ tay lên dụi dụi liên tục nhưng mọi thứ vẫn chẳng thay đổi gì.

"Giỡn mặt hả."

Ninh Thu Nguyệt ủ rủ co người ôm chân, bất ngờ thay khi khai nhãn lần nữa cô đã ở một nơi khác.

Sao trông quen thế này?

"Đừng bao giờ gọi tao là cha một lần nào nữa, tao không có loại con như mày, mau khuất đi." Thanh âm nặng nề phát ra từ người đàn ông trung niên.

Ninh Thu Nguyệt hoảng hốt nói: "Cha?" Để chứng thực cho những điều vừa nghe được, Ninh Thu Nguyệt thử sức, tìm cách vào bên trong thư phòng.

Nhưng dù cô có cố gắng ra sao vẫn không thể nào lay chuyển được cánh cửa trước mặt. Nó dường như được bao phủ bởi một lớp kết giới bí ẩn, Ninh Thu Nguyệt bị đánh bay hết lần này rồi lại tới lần khác nhưng cô vẫn không chịu bỏ cuộc. Toàn thân nhức nhối, Ninh Thu Nguyệt mệt mỏi ngã quỵ xuống đất.

"Két két két." Cô gái với mái tóc đen óng ả cùng khuôn mặt trái xoan thanh tú đẩy cửa, đau lòng, ấm ức đóng sập cửa rời đi: "Được thôi, tôi cũng muốn như thế lâu lắm rồi đây."

???

Ninh Thu Nguyệt trợn mắt chiêm ngưỡng sắc đẹp rạng ngời của bản thân thời niên thiếu, cô muốn an ủi chính mình vì những gì đang diễn ra kia chính là kí ức không mấy tốt mà cô luôn khắc ghi và không bao giờ quên.Tuy nhiên chỉ vừa đi được vài bước, Ninh Thu Nguyệt lại có cảm giác hụt chân vào một hố sâu nào đó.