“Chuyện gì xảy ra?! Thiên Bảo đâu!!” Ban nãy khi Hứa Khinh Khinh hỏi, không một ai quan tâm, bây giờ vừa mới nghe được tiếng khóc của đứa con yêu quý, cha Hứa lập tức liền từ thư phòng ra tới.
Ông ta tìm một lượt không tìm thấy con trai, rồi nghe được tiếng khóc trong phòng tắm, lập tức trừng mắt Hứa Khinh Khinh đang đứng ở cửa: “Thiên Bảo đâu rồi?! Cô đã làm gì nó?”
Những người hầu xung quanh lập tức tiến lên nói từ đầu tới cuối sự việc, sau khi Hứa Xương Sơn nghe xong, nổi giận nói: “Không biết kính trên nhường dưới! Cô xem lại xem cô đang làm chị kiểu gì vậy!”
Một người đàn bà đi theo phía sau cha Hứa bà ta có khuôn mặt thanh tú, hai bên thái dương có lọn tóc cong vυ't. Nghe thấy tiếng khóc trong phòng tắm, bà ta liền nhíu mày đau lòng, làm người hầu nhanh chóng thả con trai từ phòng tắm ra.
Bạch Tú Nhã vừa nghe chồng răn dạy Hứa Khinh Khinh, vừa mách lẻo: “Tôi không phải đang nói cô, Khinh Khinh, Thiên Bảo thích cô mới chơi với cô. Cho dù nó làm sai một tý, nhưng cô đã lớn như vậy rồi, sao còn so đo với trẻ con làm gì.”
Hứa Khinh Khinh kiêu ngạo nói: “Tôi không so đo với nó, tôi với nó đang chơi trò chơi mà. Bà xem, nó đang khóc thật vui vẻ nha!”
Mọi người:……
Tiếng khóc Hứa Thiên Bảo dừng lại một lúc, rồi đột nhiên gào đến to hơn nữa.
Hứa Xương Sơn thấy đứa con trai yêu quý bị ướt dầm dề cả người, nhìn thật đáng thương, ông ta nổi giận giơ lên bàn tay to định đánh Hứa Khinh Khinh: “Tôi đánh chết cô, đồ bất hiếu!”
Thấy bàn tay sắp đánh đến, Hứa Khinh Khinh giống như con thỏ, lập tức xoay người chạy đi. Cha Hứa không ngờ cô bỗng nhiên chạy mấ, tức giận hét: “Không được chạy! Đứng lại! Đồ ngỗ nghịch!”
Hứa Khinh Khinh vừa chạy, vừa khinh thường mà cãi lại: “Thật trùng hợp, ông nội cũng mắng ông như vậy đấy.”
Ông nội Hứa đối với đứa con trai bội bạc tình nghĩa này vô cùng thất vọng, thậm chí còn đã bị đối phương làm cho tức giận đến phải vào bệnh viện vài lần. Về sau mỗi khi nhắc tới con trai cả, đều gọi đối phương là rác rưởi.
Bà nội Hứa thì không muốn mắng con trai mình như vậy, bà thở dài nói với Hứa Khinh Khinh: “Mắng nó như vậy, cứ như ta là mẹ của rác rưởi.”
Cha Hứa muốn đuổi theo đánh Hứa Khinh Khinh, lại bị hai bảo vệ cô mang đến ngăn trở. Ông ta bị mất mặt, vừa tức vừa vội, nổi giận đùng đùng quát Hứa Khinh Khinh: “Có đồ quái thai nào về nhà còn mang theo bảo vệ không? Chỉ có cô Hứa Khinh Khinh một con quái vật máu lạnh mới có thể làm như vậy! Cô còn không bảo bọn họ tránh ra!!”
Hứa Khinh Khinh hất tóc, chẳng sợ hãi gì mà nói với Hứa phụ, “Sao tôi phải nghe ông? Ông đánh đi, đánh đi. Ông dám đánh tôi, tôi lập tức đi nói cho ông bà nội!”
Hứa Khinh Khinh được chia hoa hồng từ công ty bên nhà ngoại, lại được cổ phần ông bà nội cho, rất có tự tin.
Trong nhà này, mẹ kế thì phải hầu hạ cha Hứa, còn kế muội thì tìm cách lấy lòng cha Hứa, vì họ phải dựa vào ông ta.
Còn cô không cần phải quan tâm đến hắn!
Đôi mắt Hứa Xướng Sơn trừng to như chuông đồng, cuối cùng đành phải đem buông bàn tay xuống, kết thúc trò cười này. Ông ta thở phì phò, căm giận nói: “Tôi không nói được cô, cô đúng là đồ bất hiếu, máu lạnh vô tình. Cô nhìn lại cô xem, có xứng làm chị không?”
Bạch Tú Nhã đang vội vàng dỗ nhi tử, nghe thấy câu nói của chồng, bà ta suýt nữa đương trường trợn trắng mắt. Con trai tôi có chị ruột, không cần Hứa Khinh Khinh, đồ đanh đá này làm chị của nó.
Hứa Khinh Khinh cũng kinh ngạc nói: “ Tôi cảnh cáo ông không được bịa đặt. Hứa Thiên Bảo mà là em trai tôi? Dù mặt ông to, tai ông lớn, ông cũng không có quyền được nói vớ vẩn. Hừ, ông có thể nói nó là em trai Bạch Du Lam.”