Sau Khi Trở Thành Bạn Gái Hay Làm Ra Vẻ Của Long Ngạo Thiên

Chương 4

Quả nhiên, Hứa Khinh Khinh bắt đầu lôi chuyện cũ ra, nêu ví dụ mấy năm nay Tạ Liên Thanh lừa cô những chuyện gì. Khi còn nhỏ, lừa cô tiền mừng tuổi mấy chục tệ, lại đến khi thi cấp hai, mắng cô ngốc chỉ vì cô làm sai một bài toán học …… Cuối cùng là buổi sáng cười nhạo điểm tiếng Anh cấp bốn của cô.

Tạ Liên Thanh ở bên kia đầu điện thoại :……?

Trước khi nhận thức Hứa Khinh Khinh, Tạ Liên Thanh có gia giáo, phong độ rất tốt, cho dù gặp được sự tình gì đều có thể bình tĩnh xử lý, không nói thô tục. Nhưng từ khi yêu nhau với Hứa Khinh Khinh, sợi dây lý trí của anh ấy luôn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến sắp hỏng.

Lúc Hứa Khinh Khinh ngoan ngoãn, cô ấy ngọt ngào đến mức anh ấy thậm chí muốn lập tức cầu hôn, đăng ký giấy kết hôn với đối phương, nhưng khi cô ấy vô cớ gây sự, huyết áp của anh ta lại sắp xông thẳng đỉnh đầu, tuổi còn trẻ đã muốn uống thuốc giảm áp.

Bạn bè ai cũng nói đùa, nói anh ấy sớm hay muộn sẽ có một ngày bị Hứa Khinh Khinh tức ch·ết.

Hứa Khinh Khinh hoàn toàn không biết bạn trai sắp bị cô làm cho hỏng mất tinh thần. Sau khi cô tỉnh lại, liền hấp tấp đi làm phiền Tạ Liên Thanh, hiện tại cô mới lấy lại tinh thần sau những nỗi hoảng sợ trong mơ.

Cảm giác t·ử v·ong trong mộng quá mức chân thật, cô chỉ có thể bất lực mà nhìn tất cả sự tình đi hướng tồi tệ đối với bản thân.

Hứa Khinh Khinh càng nói càng tức giận, dần dần có tiếng khóc nức nở. Lúc sau, cô cơ hồ là gào khóc: “Luận văn cũng không muốn viết cho tôi, anh còn nói yêu tôi làm gì! Chia tay đi đồ tồi!!”

Nghe thấy tiếng khóc của bạn gái, Tạ Liên Thanh hoàn toàn tỉnh táo lại: “Khinh Khinh?” Ngọn lửa tức giận trong lòng anh ấy nháy mắt biến mất, có thể nói là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Anh ấy nhấc lên chăn xuống giường, thuận tiện nhìn đồng hồ, một tay giơ điện thoại đi ra ngoài, một tay cầm lấy áo khoác: “Anh bây giờ đến chỗ em.”

Nhưng cho dù là bây giờ hắn đi, cũng sẽ không gặp được Hứa Khinh Khinh, gần đây đối phương ở trong trường học để ôn tập cuối kỳ, giờ này ký túc xá đã bị khóa. Nhưng sau khi anh ấy đến trường học, Hứa Khinh Khinh hẳn là sẽ yên tâm hơn, anh ấy sẽ chờ cảm xúc của cô ổn định rồi rời đi.

Tạ Liên Thanh nhịn không được nhìn thời gian trên đồng hồ, lại nhìn về phía sắc trời. Ở gần trường học anh ấy còn có một căn hộ, chẳng qua nó không gần công ty bằng căn đang ở này.

Hứa Khinh Khinh thút tha thút thít: “Tôi không muốn nhìn thấy anh! Đồ tồi!”

Tạ Liên Thanh - vừa được biệt danh đồ tồi - dừng chân, dỗ dành nói: “Được rồi, được rồi. Anh không đến, em đừng khóc.”

Hứa Khinh Khinh là một đại tiểu thư tùy hứng, cô nũng nịu, làm việc theo cảm xúc, không suy nghĩ cho người khác, vì hoàn thành mục đích của chính mình, cô cái gì cũng có thể làm, có đôi khi cũng sẽ giả khóc tỏ ra đáng thương.

Nhưng cho dù biết rõ là cô ấy khóc giả, cũng rất ít có người muốn trách cứ cô. Bởi vì cô rất xinh đẹp, một cái nhăn mày một nụ cười đẹp đến đều trực tiếp có thể làm minh tinh đi đóng phim điện ảnh.

Khi cô khóc cũng rất đẹp, vừa khiến người ta nhìn thấy mà thương, lại thêm chút vẻ tỏ ra mạnh mẽ.

Tuy rằng giờ phút này không nhìn thấy đối phương, nhưng Tạ Liên Thanh đã tưởng tượng được Hứa Khinh Khinh đang đỏ hoe đôi mắt, nước mắt rưng rưng, lông mi ướt đẫm, chóp mũi đỏ bừng, cái mũi khụt khịt.

Trái tim anh ấy như sắp bị vỡ vụn.

Hứa Khinh Khinh lại bắt đầu khóc, ở trong quá trình này Tạ Liên Thanh vẫn luôn kiên nhẫn nghe cô nêu ví dụ những việc không tốt chính mình đã làm.

Cô lại nghĩ đến một việc, nói to lên án: “Anh lúc ấy còn ghét bỏ tôi, nói tôi xấu tính. Không chịu cho tôi chép bài tập toán về nhà!”

Tạ Liên Thanh ngập ngừng muốn nói.

Việc này đều đã từ bao nhiêu năm trước rồi! Hứa Khinh Khinh mang thù sao có thể lâu như vậy!

Tạ Liên Thanh nếu có thể xuyên qua đến lúc trước, chuyện thứ nhất anh ấy làm là không bao giờ chọc giận bà cô này.

Một bước sai từng bước sai. Anh ấy thở dài một tiếng, thuần thục xin lỗi: “Anh sai rồi.”

“Đúng vậy, anh sai rồi.”

“Do anh không đúng.”

Bên kia đầu điện thoại không biết lại nói gì, Tạ Liên Thanh nhướng mày, giọng điệu kinh ngạc: “Anh xấu như vậy sao?”

Anh ấy nói rồi nói, rũ đôi mắt xuống, cười không tiếng động.

Hứa Khinh Khinh có lẽ trời sinh liền biết cách khiến mọi người nhượng bộ khuất phục với cô. Mà trong tất cả mọi người, Tạ Liên Thanh là người không muốn cô buồn bã, rơi nước mắt nhất.

Đợi đến khi cảm xúc của Hứa Khinh Khinh rốt cuộc ổn định, Tạ Liên Thanh đứng cạnh ở cửa sổ sát đất, nhìn sắc trời bên ngoài, giọng điệu ôn nhu đến kỳ cục: “Còn cần luận văn sao?”