Tu ma cũng được.
Nam nhân bình thường phát ra tiếng nói hâm mộ.
Tính cách Lặc Ngọc Ánh trông còn rất dễ chung sống, có sự chênh lệch rất lớn với tính cách nắng mưa thất thường được miêu tả trong sách, nhất là giọng điệu khi nói chuyện, thích giả vờ non nớt làm một tiểu cô nương như vậy sao?
Văn Ngọc Khiết không hiểu, Văn Ngọc Khiết bị chấn động rất lớn.
Chênh lệch giữa hiện thực và trên sách thế mà lại lớn đến thế sao?
Ngọc Ánh lão tổ trước mắt vẫn là một tiểu cô nương thật sự, vô tội chớp mắt. Đối phương đột nhiên rơi vào im lặng, nàng ta cho rằng Văn Ngọc Khiết ngồi có hơi nhàm chán, bèn chủ động đưa ra lời mời: “Kể ra thì, ngươi có muốn chơi trò chơi với ta không?”
Văn Ngọc Khiết: “!”
Quả nhiên ngươi vẫn là tên biếи ŧɦái thích chơi trò yêu đương mù quáng!
Ngươi đừng tới đây aaa.
Lặc Ngọc Ánh cũng cảm nhận được sự kháng cự của Văn Ngọc Khiết, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Ngươi có biết ta với a huynh là song sinh không?”
Văn Ngọc Khiết vốn không muốn trả lời, nhưng lại sợ chọc giận Ngọc Ánh lão tổ ngắt đầu người cũng tự nhiên như ngắt hoa, cuối cùng vẫn thành thật gật đầu, cậu không chỉ biết họ là anh em song sinh mà còn biết đánh giá trong sách dành cho họ là “2 huynh muội nhưng gom lại cũng không đủ một bộ não hoàn chỉnh”.
“Song sinh đấy, bình thường đều sẽ được đặt tên khá giống nhau, đúng không?”
Văn Ngọc Khiết lại gật đầu.
“Ta có thể nói cho ngươi biết a huynh ta tên là Châu Liên, vậy ngươi có đoán được ta tên gì không?”
Ngọc Ánh lão tổ giờ phút này vẫn là một tiểu cô nương thuần khiết lương thiện, thật sự cũng chỉ muốn chơi một trò chơi vô hại “đoán xem ta là ai” với Văn Ngọc Khiết, để mở rộng cục diện xấu hổ “giám ngục và phạm nhân” giữa 2 người một chút mà thôi.
Văn Ngọc Khiết vô thức đáp lại một câu: “Ngươi tên Cửu Tộc?”
Châu Liên Cửu Tộc*.
Lặc Ngọc Ánh: “...”
(*Liên lụy cửu tộc.)
Ngươi mới tên Cửu Tộc ấy, cả nhà ngươi đều tên Cửu Tộc!
… Khoang thuyền bên cạnh.
Lặc Châu Liên mới vừa dùng roi Đồ Vu chịu hình xong, tự mình mở xiềng xích nặng nề ra, vừa để mặc muội muội bôi thuốc cho mình, vừa quan tâm đến tình hình Văn Ngọc Khiết bên cạnh, sợ lại mắc phải sai lầm, dù sao đó cũng là…
“Cũng là?”
Lặc Ngọc Ánh chờ câu nói tiếp theo của Thẩm Uyên Thanh.
Lặc Châu Liên lại không nói tiếp, vì “quan hệ đặc biệt” giữa Thẩm Uyên Thanh và Văn Ngọc Khiết hiện tại cũng chỉ nằm trong suy đoán cá nhân của Lặc Châu Liên mà thôi. Hắn ta sẽ không nói lung tung, sẽ chỉ cố gắng hết khả năng để Văn Ngọc Khiết không còn sinh ra thêm nhiều cảm xúc bài xích hơn nữa, ít nhất không thể bị thương trên tay hắn ta được nữa.
“Sao thế được.”
Lặc Ngọc Ánh liếc mắt nhìn a huynh của mình, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Nếu như có một ngày huynh bị người khác vô cớ bắt giam, chạy không chạy được, đánh cũng đánh không lại, huynh sẽ làm gì?”
Lặc Châu Liên im lặng đối diện, nhưng cũng hiểu được ý muội muội muốn nói, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành!
“Muội trông chừng hắn nhiều hơn một chút.”
“Yên tâm!”
Lặc Ngọc Ánh thật sự rất thích… Mặt của Văn Ngọc Khiết, tạm thời nàng ta vẫn không muốn để cậu gặp chuyện không may. Hơn nữa nàng ta cũng rất biết cách suy một ra ba, bày tỏ với a huynh, nàng ta sẽ khống chế thật tốt tính tình của bản thân: “Bất luận hắn có ồn ào gây rối thế nào, muội đều đảm bảo sẽ có sự kiên nhẫn vô hạn với hắn, sẽ tha thứ hắn như phụ thân vậy.”
…
Ngày hôm sau, ngay vào lúc huynh muội Lặc gia như lâm phải đại dịch, sẵn sàng trận địa nghênh đón quân địch thì Văn Ngọc Khiết cũng đã nhanh chóng chấp nhận sự thật.
Nam sinh đại học ấy mà, da thì giòn nhưng phòng ngự lại cao, khả năng thích nghi rất mạnh. Nếu như đã định trước chạy trốn vô vọng, vậy đánh không lại thì gia nhập, Văn Ngọc Khiết nghĩ thế, dù sao hiện giờ đại phản diện cũng không ở đây, tạm thời chắc chắn cậu vẫn chưa chết được.