Văn Ngọc Khiết chỉ biết đại phản diện chắc chắn sẽ vận dụng pháp lực có khả năng phong tỏa bùa dịch chuyển tức thời và ngự kiếm phi hành, tuyệt đối không thể ngờ rằng Thẩm Uyên Thanh đã trực tiếp giáng sức mạnh to lớn xuống, tạo ra một khu vực khống chế cả vân thuyền lại bên trong lòng bàn tay của bản thân. Cậu có mọc cánh cũng không thể bay được.
Sau khi ngất xỉu, trong đầu óc Văn Ngọc Khiết cũng chỉ còn lại 4 chữ to - Trời! Muốn! Diệt! Ta!
..
Khi Văn Ngọc Khiết tỉnh lại trong khoang thuyền và ngồi dậy thì người vẫn còn hơi ngơ ngác. Cậu dùng đôi mắt như nước sơn có phần chậm chạp quan sát căn phòng không quá lớn nhưng bày trí lại vô cùng tinh xảo này, khi đối diện với tủ trưng bày bảo vật quen thuộc ở đuôi giường kia, thậm chí cậu còn tưởng rằng tất cả những gì bản thân đã trải qua trước đây chẳng qua cũng chỉ là một giấc mơ dài, cậu vẫn còn đang làm hoàng tử yên lành ở Đại Khải.
Cho đến khi một nữ lang trên cổ tay có đeo một chiếc chuông bạc, mang vẻ mặt kinh ngạc và bất ngờ lên tiếng: “Ôi, ngươi tỉnh rồi.”
Văn Ngọc Khiết bị hoảng sợ, cơ thể vô thức lùi ra sau: “Ngươi là ai? Ngươi vào từ bao giờ?”
“Ta vẫn luôn ở đây mà.”
Nữ tu tên Lặc Ngọc Ánh nói đúng sự thật, trên khuôn mặt xinh đẹp trời sinh vẫn có chút tủi thân khi bị ghét bỏ. Nhưng không có vấn đề gì, núi không thấy nàng ta, nàng ta sẽ đi tìm núi, Lặc Ngọc Ánh đến gần bên giường, khua tay trước mắt Văn Ngọc Khiết: “Hay là ta chữa trị đầu óc cho ngươi nhé, ngươi quên rồi sao?”
Văn Ngọc Khiết xoa đầu mình, lúc này mới phát hiện thế mà nơi đó lại không hề có một vết thương nào sau khi va chạm: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Nét mặt Lặc Ngọc Ánh tươi cười như hoa, xán lạn tựa hoa đào tháng ba, toàn thân đều tràn đầy sự vui vẻ phát ra từ tận tâm can: “Ai bảo dáng vẻ của ngươi đẹp thế làm gì?”
Từ bé nàng ta đã thích chơi cùng những người có vẻ ngoài đẹp, nếu không phải a huynh không cho phép thì thậm chí nàng ta còn muốn sờ vào đầu Văn Ngọc Khiết.
Sao lại có người trông đẹp thế này chứ, nàng ta thật sự không thể nuôi cậu được sao?
“À, đúng rồi, chủ thượng bảo ta khi nào ngươi tỉnh lại phải nói với ngươi, kế hoạch chạy trốn của ngươi rất tốt, lần sau đừng làm nữa.”
Lặc Ngọc Ánh vẫn tươi cười thân thiết như trước, nhưng lời nói trong miệng lại là một chậu nước lạnh dội thẳng từ trên đầu Văn Ngọc Khiết xuống, nàng ta nói: “Ta cũng cảm thấy ngươi đừng nên vùng vẫy làm gì, vô ích thôi, sẽ chỉ lãng phí linh thạch. Một chiếc chén lưu ly mặt trời thật là xinh cứ thế tan nát rồi.”
Lặc Ngọc Ánh trả chiếc chén lưu ly đã bể nát thành 8 mảnh cho Văn Ngọc Khiết, gương mặt đầy vẻ tiếc nuối, nàng ta thích tất cả những vật đẹp đẽ, người là thế, vật cũng như vậy.
Sự dao động của linh khí cực phẩm chỉ có 2 giây, đã là rất nhanh, nhưng trước mặt thần thức hùng mạnh thì hủy diệt nó chỉ cần liếc mắt một cái.
“Thẩm, Đạo, Uyên, không phải…”
Văn Ngọc Khiết suy nghĩ hồi lâu cũng không biết trong tình huống thế này bản thân nên gọi đại phản diện như thế nào cho thích hợp, cuối cùng chỉ có thể bất chấp hỏi: “Chủ thượng của ngươi đâu?”
“Chủ thượng không ở trên thuyền.”
Lặc Ngọc Ánh lại nói ra một đáp án ngoài dự đoán.
Văn Ngọc Khiết sửng sốt, cái gì? Thẩm Uyên Thanh không ở trên thuyền? Vậy trước đó thứ ta gặp được là gì? Cậu khó tin đứng dậy, nhìn từ cửa sổ ở mạn tàu ra bên ngoài, bên ngoài vẫn là biển mây trắng xóa, quay cuồng như sóng, lưu động như vẽ, họ vẫn đang di chuyển, nhưng xung quanh đã sớm không còn vân thuyền của những thương hội ùn ùn kéo đến như trước.
“Đương nhiên là đi hội hợp cùng chủ thượng rồi.”
Lặc Ngọc Ánh cảm thấy Văn Ngọc Khiết hỏi một câu vô nghĩa, nhưng nàng ta rất vui vẻ, vì: “Ta thật sự đã chịu đủ thành Tích Mộc rồi, cảm ơn ngươi đột nhiên quyết định chạy trốn nhé, nếu không có lẽ chủ thượng vẫn sẽ không cho phép chúng ta hành động thiếu suy nghĩ đâu.”