Tiên nhân tìm hoàng tử làm gì?
Văn Ngọc Khiết cảm giác không thể tiếp tục đi nữa, nhưng đầu óc cậu không nghe lời lại bắt đầu cảm thấy ít nhiều gì bản thân cũng phải làm chút chuyện đứng đắn - sau khi đến muộn mười mấy năm, cuối cùng cậu mới nhớ tới một vài chuyện bản thân đã từng trải qua ở tâm ma cảnh.
Tiểu bằng hữu Thẩm Thập Tứ Lang cứ thế chồng lặp từng chút một lên thượng tiên xuất trần thoát tục trước mặt.
Rõ ràng là 2 cơ thể một lớn một nhỏ, nhưng lại khiến người khác sợ hãi như nhau.
Trong lòng nam nhân phát ra tiếng nổ vang chói tai.
Ngay sau đó đã bị một tiếng “Uyên Thanh tiên trưởng khách sáo rồi” của phụ hoàng cậu đánh vỡ toàn bộ may mắn. Vậy đó đúng là Thẩm Uyên Thanh, Thẩm trong Thẩm Thập Tứ, Uyên Thanh trong Uyên Thanh Thượng Tiên. Không phải cậu xuyên không, mà là xuyên sách, hơn nữa khi vừa mới xuyên đã tiết lộ toàn bộ tình tiết cho đại phản diện rồi.
Trái tim vẫn luôn treo cao của cậu, cuối cùng đã chết.
Ban đầu Văn Tiểu Thụ xuyên không, thật ra là đã xuyên vào trong tâm ma của Thẩm Tiểu Công, tâm ma là của Thẩm Uyên Thanh, vậy nên y có thể nhìn thấy Văn Ngọc Khiết, cũng có thể nghe được tiếng lòng của Văn Ngọc Khiết, biết được bản thân là đại phản diện trong tiểu thuyết, nhưng sau khi ra ngoài thì sẽ không nghe thấy nữa.
Sau khi ra khỏi tâm ma cảnh, Văn Ngọc Khiết mới chính thức xuyên vào bào thai, trở thành nhi tử của Vũ Đế, nhưng trẻ con trưởng thành khá chậm, ban đầu đầu óc cậu vẫn còn hơi lộn xộn, cũng giống như trạng thái mê man khi còn trong bào thai, cho rằng bản thân chỉ là xuyên không bình thường, đến khi gặp lại công thì cuối cùng mới nhớ ra tất cả.
Sau đó sẽ nối liền đến chương đầu tiên, Văn Ngọc Khiết nói với Vũ Đế mình muốn đi tu tiên, nhưng thật ra là định mượn đường từ thành Tích Mộc để chạy trốn xuống hạ giới.
Bên ngoài thành Tích Mộc.
Cùng với sự xuất hiện càng lúc càng gần của cánh cổng thế giới, bến tàu Cửu Thiên đã nghìn dặm tàu thuyền, cờ bay phấp phới. Dưới hàng loạt những cánh buồm trắng đã ố vàng chính là một chiếc lâu thuyền nguy nga tráng lệ, chúng nó chỉ im lặng đỗ trong tầng mây dày, cũng đã đủ khiến người ta tưởng tượng ra được làm sao chúng nó có thể đạp gió rẽ sóng trong biển mây, vượt qua những ngôi sao và sấm chớp.
Bất luận là tu sĩ ở tiểu thế giới đi đến đại thế giới, hay tu sĩ đại thế giới muốn hạ giới thì đều chỉ có thể ngồi trên vân thuyền làm từ xương rồng chắc chắn như vậy mới có thể vượt qua được biển Vô Nhai mênh mông biến ảo giữa hai giới.
Văn Ngọc Khiết chuẩn bị chuồn đi, một đường đi về phía bến tàu náo nhiệt, càng xem càng hài lòng, càng xem càng vui vẻ.
“Những vân thuyền này này đa phần đều thuộc về các thương hội lớn từ nam chí bắc, vì việc làm ăn vượt giới trăm năm một lần nên tất cả mọi người đều chuẩn bị rất đầy đủ, nếu như gặp phải chuyện ngoài ý muốn ở biển Vô Nhai thì sẽ tương trợ lẫn nhau, sự an toàn của đạo hữu chắc chắn sẽ được đảm bảo.”
Người đang giới thiệu kỹ càng về vân thuyền cho Văn Ngọc Khiết là một trong những chưởng quỹ của phân hội thương hội Tứ Hải ở thành Tích Mộc.
Châm ngôn sống của chưởng quỹ này chỉ có một câu - “Không có thứ gì không thể vượt qua, cũng không có thứ gì có thể qua được linh thạch”, tục gọi là con ma tiền. Sau khi đếm đủ một túi to linh thạch thượng phẩm, Văn Ngọc Khiết đã biến thành phụ thân ruột thịt của ông ta.
Chưởng quỷ béo thân hình phúc hậu, nụ cười chân thành tha thiết, sau khi thu tiền đã làm việc với hiệu suất rất cao sắp xếp mọi chuyện vô cùng thỏa đáng, còn đích thân làm người giải thích, dẫn theo Văn thần tài đến bến tàu “kiểm hàng”, nỗ lực đủ điều, muốn để kim chủ có được một trải nghiệm đón khách chu đáo.
Dù sao Văn Ngọc Khiết cũng đã hứa hẹn, sau khi mọi chuyện hoàn thành vẫn còn một túi linh thạch thượng phẩm khác đang chờ ông ta.