Ta Khiến Bia Đỡ Đạn Nhìn Thấu Hết Cả Rồi

Chương 6

Thập Tứ Lang vốn đang ngồi ở hàng ghế đầu, giờ không hiểu sao lại di chuyển đến bên cửa sổ, chỉ hơi quay đầu đi, bắt gặp đôi mắt sáng ngời của Văn Ngọc Khiết.

Thiếu niên kiêu ngạo sắc bén, công khai quay đầu lại nhìn, chỉ có thể chửi rủa trong lòng: "Ôi, tiên đồng này lùn quá.”

"!" Tiên đồng tức giận trừng mắt.

"Thập Tứ Lang?"

"Thẩm Uyên Thanh!"

Lão phu tử kêu lên hai lần, Thẩm Thập Tứ mới hoàn hồn.

Anh chàng mập mạp bên cạnh nháy mắt với y, mắt sắp chớp thành cái bánh quai chèo rồi mà y vẫn còn bình thản ung dung, không chút hoang mang đứng dậy. Đầu tiên là ổn định vững vàng cúi đầu với lão phu tử, sau mới thong thả lên tiếng: “Mời tiên sinh chỉ giáo.”

Như thể không có chuyện gì xảy ra, y chỉ đang ngồi đó học bài.

“Lễ vận đại đồng thiên…” Lão phu tử tuy tuổi đã cao nhưng vẫn tai thính mắt tinh, dạy học mấy chục năm rồi, sao có thể không phát hiện ra tiểu xảo của công tử quý gia này? Nhưng ông ấy cũng không vội làm khó dễ mà bắt đầu từng bước khảo bài. Từ nội dung vừa học hôm qua, yêu cầu về nhà ôn tập, đến bài văn chương mới toanh vừa học hôm nay.

Thẩm Thập Tứ lần lượt trả lời, đọc làu làu, không hề miễn cưỡng chút nào.

Văn Ngọc Khiết ở ngoài cửa sổ cũng không còn để ý xem học thần phô bày thực lực nữa, bởi vì trong đầu cậu chỉ còn lại ba chữ to "Thẩm Uyên Thanh".

“Thẩm cái gì Thanh? Cái gì Uyên Thanh? Thẩm Uyên gì? Chẳng phải đó là nhân vật phản diện Uyên Thanh Thượng Tiên trong "Đạo Tâm" sao?” Trong ánh mắt trong sáng và ngốc nghếch của thiếu niên hiện lên một thoáng bối rối.

Bởi vì ngay trước khi nằm mơ, cậu đã thức khuya mấy ngày liên tục, đọc hết cuốn tiểu thuyết tu tiên chừng mấy vạn chữ như si như say. Nhân vật phản diện xinh đẹp và mạnh mẽ trong sách tên là Thẩm Uyên Thanh, mỗi lần thăng cấp sẽ nổi tâm ma. Mà trong tâm ma cảnh, vai ác đã được gọi vô số lần: “Thập Tứ Lang.”

“Không thể nào, không thể nào, giấc mơ hiện tại của cậu thật ra là tuổi thơ của nhân vật phản diện à?” Văn Ngọc Kiệt ảo não che mặt lại: “Mình thích y đến cỡ nào chứ.”

Thân hình to lớn run rẩy.

Đồng tử của Thập Tứ Lang run rẩy.

Chỉ có lão phu tử là cong môi, cảm thấy phương pháp của mình có tác dụng. Người trưởng thành đê tiện thấy dùng kiến thức từ học không thể làm học thần nhìn qua một cái là sẽ không quên phải khó xử, bèn chuyển sang phương mới hoàn toàn mới… Thơ từ. Từ “Tân giới châu tòng y lý đắc, sơ tâm liên hướng hoả trung sinh” đến “Nhân sinh bất đắc trường thiếu niên, mạc tích sàng đầu cô tửu tiền”, rồi lại nói tiếp: “Nhất vi trần lý tam thiên giới tiếp…”

Rốt cuộc Thẩm tiểu công tử cũng vượt qua bài kiểm tra. Y ba tuổi đã có thể đọc thơ, nhưng chủ yếu đọc thơ của các nhà văn nổi tiếng, chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc với thể loại thơ Phật giáo Thiền tông này.

Mắt Văn Ngọc Khiết lại sáng lên. Mấy cái khác không nói, nhưng câu này thì cậu thực sự rất quen thuộc: “Bán sát na gian bát vạn xuân.”

Lời còn chưa dứt, Thẩm Uyên Thanh cũng đã trả lời lão phu tử: “Bán sát na gian bát vạn xuân.”

Lão phu tử bị chọc cho tức thổi râu trừng mắt, không ngờ cái này cũng không làm khó được Thẩm Uyên Thanh. Ông ấy không còn muốn đợi đến khi chiếm được ưu thế đạo đức mới phạt đánh học trò, mà trực tiếp bảo Thẩm Uyên Thanh giơ tay ra, múa may cái thước trước đôi tay trắng nõn kia, không chút khách sáo đánh xuống ba mươi cái.

Hoàn toàn khiến cho Thẩm tiểu công tử với vẻ mặt không thể nào tin nổi hiểu được cái gì là thế gian hiểm ác.

Văn Ngọc Khiết lại không chắc chắn lắm, một đứa trẻ không thể che giấu được gì như thế thật sự là phản diện Uyên Thanh thượng tiên lòng dạ thâm sâu, mặt không đổi sắc trong truyện sao?

"Vậy, rốt cuộc Uyên Thanh thượng tiên là ai?"

Giọng nói dễ nghe lại vang lên bên tai Văn Ngọc Khiết.

Khi Văn Ngọc Khiết lấy lại tinh thần, lúc này mới nhận ra buổi học đã kết thúc. Các công tử thế gia ai cũng kiêu ngạo không ai bì nổi, hất mặt lên trời như gà trống khổng tước đã tứ tán như đàn gà. Bây giờ trong lớp chỉ còn lại Văn Ngọc Khiết và Thẩm Uyên Thanh.