Trong giấc mơ, Tùng Dương thấy mình đang đứng trên hành lang cũ của trường cấp ba hồi kiếp trước. Tận mắt thấy thân ảnh Bách Diệp vì tự ti với hộp cơm của mình mà lặng lẽ lên hành lang sân thượng, một mình gặm dưa leo chua với nắm cơm trắng đơn giản.
Theo thói quen, cậu cầm trên tay quyển vở để ôn thi. Đọc được đến nửa chừng lại bàng hoàng, thẩn thờ nhìn ra phía xa xa vì quên mất mình đâu có đăng ký đi thi đại học đâu. Ôn tới đâu cũng vô dụng.
Bất ngờ từ phía sau, một cánh tay mạnh mẽ nhưng dịu dàng ôm lấy Bách Diệp. Tùng Dương không thấy được gương mặt của người đó, nhưng cậu cảm nhận được hơi ấm và nhịp tim từ người nọ. Là một người con trai đứng ngược nắng, khuôn mặt bị che phủ bởi tia sáng lóa mắt từ hư vô.
Từng mảnh ký ức vụn vỡ rối loạn cứ chạy xung quanh đầu, giọng nói này thật là quen quá. Đã từ rất lâu rồi, Tùng Dương mới lại được nghe thấy lần nữa.
"Bách Diệp, anh xin em... Anh không muốn chia tay với em đâu, chắc chắn ba của anh đã nói gì đó em mới chia tay anh. Nhất định anh sẽ gặp ông ấy để nói chuyện phải trái cho ra ngô ra khoai!"
Chớp mắt thêm cái nữa, khung cảnh lại xoay chuyển sang cảnh khác. Cảnh người đàn ông giấu mặt đang quay lưng về phía cậu, khóc lóc van xin bác sĩ hãy cứu lấy người trong phòng. Khuôn mặt Bách Diệp đời trước máu me bê bết, xương vỡ ra. Giống như con cá bị đập đầu đang hấp hối trong những phút giây cuối cùng của cuộc đời.
Hàng loạt cảnh tượng mơ hồ vụt chạy trong tâm trí, bóng hình Bách Diệp bất chợt tan biến giống như tro bụi. Anh chàng bí ẩn cũng biến mất rồi lại bất ngờ xuất hiện phía sau lưng Tùng Dương.
Người đàn ông bất ngờ ôm lấy cậu từ phía sau. Bất ngờ áp môi mình lên môi cậu mà hôn giống như trút hết mọi sự nhớ nhung thầm kín cất giấu trong lòng bấy lâu nay.
"Anh nhớ em".
Màn đêm tĩnh lặng, cái giác ngọt ngào mà anh ta đem đến xen lẫn sự bất ngờ khiến Tùng Dương cũng quên mất cách làm thế nào để phản kháng lại nụ hôn bất chợt kia.
Trong khoảnh khắc đó, cậu như bị đông cứng, không thể cử động hay lên tiếng. Đôi môi kia tiếp tục áp sát, mạnh mẽ và chiếm đoạt. Tùng Dương cảm thấy một dòng cảm xúc lạ lẫm tràn ngập trong lòng, vừa hoang mang vừa khao khát. Cậu cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể lại như bị điều khiển, không thể thoát khỏi sự kìm kẹp.
Anh là ai?
Giọng nói quen thuộc, nhưng thiếu niên lại không thể nhớ ra rốt cuộc thì người đàn ông này là ai?
"Đừng!"
Cảm giác bị cưỡng hôn trong giấc mơ khiến Tùng Dương hoảng hồn thức giấc, mồ hôi ướt đẫm trán. Cậu thở hổn hển, tim đập loạn nhịp. Những hình ảnh trong mơ vẫn còn rõ nét trong đầu, khiến cậu không khỏi rùng mình. Tùng Dương đưa tay lên chạm nhẹ vào đôi môi của mình, cảm giác ấm nóng vẫn còn nguyên vẹn như vừa mới trải qua.
"Chỉ là giấc mơ thôi sao?"
Bên ngoài, những tia sáng đầu tiên của ngày mới đã bắt đầu chiếu rọi xuyên qua phiến lá ngoài cửa sổ. Cậu cầm theo bình nước biển, một tay kéo màn để cho hơi ấm của mặt trời có thể sưởi ấm tâm trạng tồi tệ của chính mình.
Nhìn quanh căn phòng bệnh viện tĩnh lặng, Tùng Dương nhận ra mình đang ở một mình. Ba mẹ đã sớm đi làm, và anh chị cũng thế. Giờ đây, chăm sóc cậu trong bệnh viện hẳn là đã chuyển sang cho điều dưỡng rồi.
"Ủa bé, em dậy rồi hả? Mới vừa khỏe thì đừng có đi chân đất như thế, nào sang đây. Mang dép vào đi em".
Chị điều dưỡng kéo chiếc xe đẩy toàn là thuốc với thuốc vào phòng, vội vội vàng vàng dìu Tùng Dương trở về giường mình.
"Tối qua em bất ngờ bị sốt, nhiệt độ tăng cao tới mức bọn chị sợ em nóng hỏng đầu luôn mà. Sáng nay đo nhiệt độ lại thì vẫn còn hơi ấm, chắc có lẽ sẽ tiếp tục dùng kháng sinh theo chỉ định của bác sĩ..."
Điều dưỡng vẫn cứ tiếp tục nói, còn thiếu niên thì tâm trí vẫn còn lơ lửng về giấc mơ tối hôm qua.
Trong lòng Tùng Dương vẫn không nguôi nỗi lo về giấc mơ kỳ lạ ấy. Cậu tự hỏi liệu giấc mơ có mang ý nghĩa gì đặc biệt, hay chỉ đơn giản là một phản ánh của căng thẳng và áp lực mà cậu đang trải qua?
"Chắc là mình nghĩ nhiều quá rồi, đúng là đồ ngốc mà".