Nửa đêm, Tùng Dương thức giấc vì vết thương mổ chợt âm ỉ đau.
Đã qua mấy tháng rồi, cậu vẫn làm theo lời bác sĩ là ăn uống thanh đạm. Nhưng vết thương lại lâu lành, lúc nào cũng cảm thấy đau.
Mở đèn, đứng trước tấm gương lớn. Đây là lần thứ hai cậu dám đối mặt với tấm gương soi khi đầu thai lại lần nữa.
Nhưng cái thứ mà thiếu niên sợ không phải là gương mặt mới cùng với thân xác mới mà là vì thứ khác, nó đáng sợ hơn nhiều lần tưởng tượng.
Từng nút áo được cởi bỏ, l*иg ngực trắng trẻo và làn da xanh xao hiện ra. Ở giữa rảnh ngực là vết mổ kéo dài từ xương quai xanh xuống phần xương chấn thủy.
Vết thương chẳng biết vì sao bắt đầu chảy mủ kèm theo là sự nhức nhối kéo dài, Tùng Dương nén đau mà gắng hít thở đều đặn. Trong từng nhịp thở lại mang theo cảm giác đau đớn không thể nào chối bỏ. Mồ hôi lạnh cứ thi nhau chảy ròng ròng trên trán, cậu tự hỏi liệu cơn đau này bao giờ có thể chấm dứt.
"Đau...hức... Đau quá".
Tùng Dương đau quá, không thể chịu đựng thêm được nữa, liền quyết định đi qua phòng cầu cứu ba mẹ. Mỗi bước đi như có hàng trăm mũi kim châm vào vết mổ, cậu phải cắn chặt răng để không bật lên tiếng rêи ɾỉ.
Bình thường hành lang từ phòng cậu dẫn đến phòng của ba mẹ và anh chị khá là gần, nhưng hôm nay trước mắt là một màu mờ ảo. Con đường ngắn ngủi vậy mà lại trở nên xa hơn bao giờ hết, thiếu niên gắng níu vào lan can mà lê lết từng bước khó nhọc, mồ hôi cứ thi nhau chảy đầm đìa.
Cuối cùng, sau bao cố gắng, Tùng Dương cũng đến được phòng ba mẹ. Cậu gõ mạnh lên cánh cửa, từng cú gõ run rẩy và yếu ớt. Cửa mở, ánh sáng từ trong phòng hắt ra, soi rõ khuôn mặt vẫn còn mơ ngủ của ba mẹ.
"Mẹ... ba... con đau quá..." Tùng Dương thốt lên, giọng cậu nghẹn ngào và yếu ớt. Nhìn thấy con trai trong tình trạng này, ba mẹ cậu không khỏi bàng hoàng.
Ba mẹ cậu hốt hoảng lao đến, ánh mắt họ tràn ngập lo lắng và đau xót.
"Tùng Dương!"
Mẹ cậu hét lên, chạy đến bên con, đỡ cậu dậy. "Con sao vậy nè, con đau ở đâu?"
Nghe tiếng la từ mẹ, anh chị cũng thức giấc rồi chạy vội ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra. Anh trai Tùng Bách sợ hãi nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh, nhanh tay cúi người bế em trai xuống nhà xe, ba mẹ cũng mau chóng chuẩn bị đồ rồi đi theo chân anh.
Cả nhà được một phen náo loạn. Nửa đêm, tiếng còi của xe cứu thương vang vọng khắp khu nhà, không gian yên tĩnh bỗng chốc bị phá vỡ.
==
Phụ huynh thì lo lắng đứng ngồi không yên khi thấy con trai được đưa vào phòng cấp cứu đặc biệt. Tùng Dương nằm trên băng ca, khuôn mặt tái nhợt và ướt đẫm mồ hôi, được các y tá và bác sĩ vội vã đẩy qua hành lang. Ánh sáng trắng toát của bệnh viện càng làm tăng thêm sự lo âu và căng thẳng trong lòng người nhà thiếu niên.
Mẹ cậu ôm chặt lấy ba, cảm giác sợ hãi và bất lực tràn ngập.
"Con sẽ ổn thôi mà, phải không anh?"
Bà thì thầm, giọng run rẩy.
Ba cậu, dù cố tỏ ra mạnh mẽ, cũng không giấu được nỗi lo lắng trong ánh mắt. "Ừ, con sẽ ổn thôi. Các bác sĩ sẽ làm mọi thứ có thể," ông trả lời, nhưng mắt cũng đã sớm đỏ hoe như vợ mình.
Thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi phút như kéo dài thành mấy tiếng liền. Mỗi lần cửa phòng cấp cứu khẽ động, hai người lại giật mình nhìn về phía đó, hy vọng nhận được tin tức về con trai.
Hình ảnh về Tùng Dương nằm đau đớn trên sàn nhà, những tiếng rêи ɾỉ yếu ớt và ánh mắt cầu cứu từ con trai cứ liên tục hiện lên trong tâm trí họ, khiến lòng họ không khỏi đau đớn và xót xa.
Cuối cùng, một bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng có vẻ rất lạc quan.
"Anh chị là phụ huynh của Tùng Dương?" ông hỏi.
"Vâng, chúng tôi đây," ba cậu trả lời, giọng khẩn thiết. "Con trai chúng tôi sao rồi, thưa bác sĩ?"
Bác sĩ nhìn họ một lúc, rồi nói: "Vết mổ lúc trước của Tùng Dương bất ngờ bị nhiễm trùng nặng, nhưng may mắn là chúng tôi có thể cứu được. Cậu ấy đã được điều trị với kháng sinh mạnh và chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi sát sao. Tất cả đã ổn rồi, ông bà cứ yên tâm".
Nghe những lời đó, ba mẹ cậu cảm thấy một phần gánh nặng trong lòng như được giải tỏa, nhưng nỗi lo lắng vẫn còn nguyên.
Anh trai vừa đi thanh toán viện phí, Tuệ Sa thở dài rồi bàn với ba mẹ:
"Cứ như này con thấy không ổn đâu ba mẹ ạ, thằng bé cứ tái đi tái lại cái việc nhiễm trùng này. Hay là, năm nay con sẽ xin bảo lưu kết quả. Qua năm sau rồi đi học lại cũng đâu muộn, dù gì Dương nó cũng chỉ là học sinh lớp mười..."
"Nhà ai cũng đi làm cả, bỏ nó ở nhà một mình...chúng ta không yên tâm chút nào".
"Ba cũng thấy vậy, để nó ở nhà còn dễ hư hơn".
Thôi thì, cứ chờ con trai tỉnh lại rồi tính tiếp vậy.