"Bác sĩ đã dặn cẩn thận, tránh ăn hải sản và thịt bò. Cho nên con chịu khó nhé, tháng này ăn thanh đạm chút. Không có khoai tây chiên, gà rán và hamburger mà con thích rồi".
Rất nhanh, ngày xuất viện cũng tới. Phu nhân ngồi cạnh Tùng Dương, còn anh trai Tùng Bách thì vừa lái xe vừa nhìn qua gương chiếu hậu cảnh mẹ con thân thiết.
"Nhóc còn bướng bỉnh, kỳ này anh Tư sẽ làm thủ tục chuyển trường cho em. Tốt nhất là tránh xa cái đám bạn xấu kia ra, chứ còn chơi với chúng nó ngày nào thì ai biết được em còn xảy ra chuyện gì nữa. Lần này em mà lén lút trốn đi chơi với chúng nó, đi đánh bài, uống rượu hay đua xe với cái đám loi nhoi kia thì coi chừng anh mày cắt tiền trong thẻ. Nghe chưa?"
"Kìa Bách, sao lại mắng em nữa rồi. Thằng bé dù sao cũng biết lỗi, với lại bây giờ mới phẫu thuật xong. Chắc là cũng tỉnh ngộ ra ít nhiều rồi, con nhỉ?"
Bách Diệp chỉ biết cười trừ cho qua chuyện, lặng lặng mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Tới lúc này rồi, có lẽ cậu nên bắt đầu làm quen với cái tên mới chứ nhỉ...
Tùng Dương, tên mình là Tùng Dương.
Còn Bách Diệp đã chết rồi, chết chục năm về trước rồi ...
Nhưng mà sao cậu vẫn còn cảm thấy tiếc lắm, trước khi sự kiện kia diễn ra. Cậu sớm đã dọn ra ở riêng để tiện thể đi làm, kiếm tiền nuôi cả gia đình bạc bẻo kia.
Trong căn hộ mà cậu đã từng thuê, còn nuôi thêm một chú chó bông xù màu đen dễ thương lắm. Cũng chục năm rồi, không biết Lucky của cậu bây giờ ra sao nữa.
Chết rồi, chó của cậu!
"Anh ơi, anh đi hết con đường này rồi quẹo phải nha. Em có đồ cần phải lấy gần đây".
Tùng Bách đang định lái xe chạy thẳng về nhà, lúc em trai mình kêu quẹo phải thì anh đã lỡ đi lố một đoạn khá xa. Cũng thắc mắc nên đưa đôi mắt dò hỏi nhìn xuống cậu.
"Em có quen ai ở đây ư?"
"À... Hôm bữa em có gửi đồ bên nhà bạn. Cũng hơn mấy tháng rồi, bạn ấy giữ lâu quá thì cũng phiền người ta. Anh giúp em đi mà, em vô em lấy rồi em ra liền. Nhanh lắm!"
"Bạn? Coi bộ em trai của anh có mối quan hệ rộng dữ ta, bạn nào mà ở khu nhà tập thể mà anh chưa từng thấy nhỉ?"
Ậm ừ cho qua chuyện, cậu liền mở cửa rồi chạy thật nhanh về phía con ngõ nhỏ quen thuộc đã từng gắn bó với mình suốt bao nhiêu năm tháng dọn ra ở riêng.
"Lucky! Em có đó không?"
Mới phẫu thuật tim xong, thiếu niên chạy cũng không được nhanh lắm. Chạy được mấy bước đã phải dừng lại thở hồng hộc, lê bước chậm chạp về phía căn nhà hơi cũ kỹ. Bây giờ đã mọc đầy cỏ dại và rêu xanh.
Rõ ràng, căn nhà này đã bị bỏ hoang từ lâu lắm rồi. Có thể đoán rằng từ lúc cậu gặp tai nạn ở kiếp trước, nơi này cũng chẳng ai thèm thuê nữa.
Chìa khóa vẫn ở chỗ cũ, dưới chậu cây.
Bách Diệp mở cửa nhà ra, mùi nấm mốc bốc lên thấm đượm cũ kỹ. Quang cảnh vẫn cứ như thế, giống như mười năm về trước.
Trong nhà hỗn độn và bừa bộn hơn bao giờ hết, cậu lấy một cái bao rồi thu dọn một số đồ đạc cá nhân của mình, lấy luôn cả căn cước công dân lúc cậu là Bách Diệp. Nước hoa, một số bộ quần áo mà cậu thích nhất.
Lấy đồ nhưng nước mắt cứ tuôn trào, nhìn khắp nhà với hy vọng nhỏ nhoi rằng cún cưng của mình vẫn còn đâu đây.
"Mười năm...Lucky của mình...hức..."
Cậu cũng đâu có quên lấy luôn cái chuồng chó đã sớm bị phũ mạng nhện, mang ra rửa sạch sẽ. Toang mang đi.
Đang định bỏ cuộc, thất thiểu gom đồ ra khỏi nhà thì phía sau lưng nghe tiếng chó sủa rất quen thuộc.
Bách Diệp quay đầu ra phía sau, một sinh vật lông lá bù xù dơ bẩn đang sủa ầm lên. Bước từng bước đầy hoài nghi về phía người đang bước ra từ căn nhà của nó.
"Grừ...rừ..ư..."
Nào là rác, nào là lá khô đang bám dính đầy trên lông của sinh vật nọ. Còn có cả bọ chét và ký sinh trùng nữa... Nhìn nó vừa tàn vừa bẩn vậy mà khỏi phải nói, Bách Diệp đã nhận ra ngay đây là con chó con mà mình nuôi ngày nào.
Cậu bỏ hết đồ xuống, lấy ra chai nước hoa mà mình hay dùng rồi xịt lên khắp người.
Giọng nói run run.
"Chó ngoan, Lucky.... Là tao nè! Bách Diệp của mày đây. Xin lỗi vì đã bỏ rơi mày lâu thế nhé, tao đã quay trở lại rồi".
Con chó cũng gầm gừ, nhưng đã bớt cảnh giác hơn chút. Nó từ từ tiến sát lại, ngửi khắp người "kẻ lạ mặt" này.
Tự nhiên cậu oà khóc nức nở, hẳn là Lucky đã chờ mình rất lâu. Nó vẫn bám trụ lại nơi này, cho dù mọi người xung quanh đây đã dọn đi gần hết. Hẳn là nó đã cô đơn lắm, còn bị mấy con chó trong xóm bắt nạt nữa nên mới gặp người lạ là phòng hờ như thế này.
"Về nhà mới với tao nhé, tao sẽ cho mày ăn đầy đủ. Mày không cần phải ngủ trong cái xó nhà nghèo nàn rách nát này nữa. Nào, vào chuồng để tao đưa mày về nhà".
Con chó mặc dù thấy lạ với người này, nhưng mà nó dường như cảm nhận được cảm giác thân quen thoáng qua. Từ từ bước vào, ngoan ngoãn ngồi trong cái chuồng chó trước mặt.
Bách Diệp vui lắm, cứ ngồi nói lẩm bẩm điều gì đấy với Lucky, vui tới mức khi anh trai bóp còi inh ỏi mới giật mình đứng dậy, vội vàng lấy mấy thứ đồ linh tinh mà mình gom được từ nhà cũ. Nhảy chân sáo ngồi lên xe.
===
Vâng, mẫu thân đại nhân vừa nhìn thấy con chó lông lá bù xù, lại dơ bẩn kia thì ngay lập tức hét lớn muốn đuổi Lucky xuống xe.
"Á, sao con không nói với mẹ là con lén nuôi con chó dơ bẩn này ở cái nhà hoang đó? Rồi bây giờ lại muốn đem nó về nhà mình nuôi luôn hả?"
"Nó... Nó tội nghiệp lắm mẹ ơi. Bạn của con chuyển đi nước ngoài mới được mấy năm, con thấy thương nên con mới lén lút nuôi nó trong nhà cũ của bạn ấy. Bây giờ nghe nói chỗ đó sắp bị phá để làm mặt bằng, còn không nỡ để nó trở thành chó hoang".
Trong lòng cậu đang cảm kích chính mình, nếu như biết mình có khả năng diễn suất giỏi như thế thì đã sớm nộp đơn làm diễn viên. Chứ tài năng này bỏ thì hơi phí.
Mẫu thân đại nhân định tiếp tục từ chối, cả anh trai cũng kỳ thị Lucky ra mặt luôn. Nhưng chỉ cần nhìn thấy giọt nước mắt của bé út nhà mình, tự nhiên mẹ lại nhẹ giọng.
"Thôi, muốn nuôi gì thì nuôi. Mang về nuôi thì nuôi cho tử tế. Nếu không mẹ cho cả người và chó ra đường luôn".
Chiếc xe lại tiếp tục chạy trên đường, Lucky có lẽ biết mình sắp có nhà mới nên vui lắm. Nó cứ sủa suốt từ trên đường đi tới lúc về nhà thôi.