Cùng Anh Ngắm Mặt Trời Mọc

Chương 22: Hồi tưởng

Ngô Trường Vũ hơi bất ngờ trước thái độ của Kỳ Thái Quyên, anh quan sát sắc mặt cô hình như không được ổn. Tức giận, phẫn nộ, buồn phiền đều được hiện rõ lên mặt. Anh thấy vậy cũng đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, giờ bên trong chỉ còn hai người, cô từ nãy đến giờ chỉ cuối đầu không nói gì nữa.

Lục Thanh lên tiếng. "Cậu không sao chứ? Có phải bệnh rồi không?"

Kỳ Thái Quyên ngước đầu lên quay sang nhìn Lục Thanh cùng với đôi mắt tràn ngập nước mắt. Cô ấy không hiểu chuyện gì, vội vàng lau những giọt nước mắt đọng lại trên gò má. Hơn nữa ôm cô an ủi, Lục Thanh cũng đoán được tại sao cô lại khóc như vậy.

"Thái Quyên lại mít ướt rồi. Thôi nín đừng khóc, ngoan nào!"

Cảm nhận được cái ôm của cô ấy cô lại càng khóc to hơn. Nước mắt giàn giụa không ngừng chảy, hốc mắt sưng lên hơi thở cũng dồn dập hơn. Lục Thanh vuốt sống lưng an ủi, là người phía sau cô cũng là người cô cần nhất lúc này.

Kỳ Thái Quyên mềm nhũn như cọng bún tựa sát vào người cô ấy, khó khăn lắm cô ấy mới đỡ cô lại ghế ngồi. Im lặng không nói gì, lặng lẽ lau nước mắt. Bây giờ tâm trạng cô rối bời, muốn nói gì đó nhưng không thể thốt ra được, mí mắt khẽ run. Lục Thanh ngồi bên cạnh dí ly nước ấm vào tay cô, nhẹ nhàng mở lời.

"Bình tĩnh lại chưa nào? Bây giờ cậu có thể nói cho mình nghe, tại sao khóc không?"

Cô rũ mí mắt xuống, nhìn ly nước đang đọng lại hơi nước lên ly chảy từng giọt. Nhớ lại những thứ đó cô lại buồn bả hơn, lúc đấy cứ nghĩ rằng là người khác không ngờ lại là Lục Thanh. Xoa giọt nước bên ngoài ly, trầm tư không nói lời nào, cô ấy nghe được hơi thở nặng nề của cô. Đặt tay lên vai cô nói.

"Cậu sao vậy? Nãy giờ cứ thấy cậu là lạ. Có phải tên đó ức hϊếp cậu không? Để mình cho tên đó một trận, để cho hắn ta biết chúng ta không dễ bắt nạt."

Kỳ Thái Quyên lắc đầu, lúc này cô mới đáp lại: "Không phải."

Lục Thanh: "Vậy thì là gì? Bộ mình làm gì không hài lòng cậu sao? Nên cậu mới khó chịu bực tức như vậy?"

"Cũng không phải."

"Vậy rốt cuộc là có chuyện gì? Cậu đừng có như vậy. Không lẽ giữ hai chúng ta cậu cũng không nói được cậu bị gì hay sao? Bệnh ư? Hay là chuyện gì khác? Cậu mau nói đi chứ, muốn mình lo lắng cho cậu đến chết à?"

Kỳ Thái Quyên uống ngụm nước ấm, nhìn cô ấy. "Mình thấy thương cho cậu quá."

"Cái gì?" Lục Thanh trêu ghẹo cô, háo hức nói: "Yo! Sao hôm nay tiểu thư Thái Quyên lại có nhã hứng yêu thương tôi vậy?" Nói xong che miệng bật cười.

Kỳ Thái Quyên bĩu môi giận dỗi, đánh cô ấy mấy cái. "Cậu nói gì vậy. Mình không giỡn đâu." Khóe mắt của cô bắt đầu đỏ lên, Lục Thanh bất ngờ xua tay vỗ về. "Ơ? Mình xin lỗi, thôi nè mình nhận lời yêu thương của cậu nha. Như vậy được chưa?"

"Cậu thích anh ta hả?" Đột nhiên Kỳ Thái Quyên hỏi như thế.

Lục Thanh mơ hồ hỏi lại: "Ai?"

"Thì cái người đấy... người ở chung với cậu ấy." Cô ngập ngừng mới nói.

Cô ấy như hiểu ra gì đó, khuôn mặt trở nên nghiêm túc. Buồn bực không vui nói: "Mình đâu yêu người đó."

"Chứ sao cậu lại..." Cô chỉ lên cơ thể Lục Thanh, nơi nhiều vết đỏ tím không tưởng tượng được. Cô có chút ngại ngùng, nói tiếp: "Cậu nói chỉ trao người mình yêu, như vậy có khác gì cậu yêu người ta."

Lục Thanh rơi vào trầm tư, một bầu không khí u ám hiện lên, mọi cảnh vật xung quanh yên tĩnh. Bên ngoài cây cối xào xạc, đung đưa theo gió, cửa sổ bị gió thổi vào xen qua cơ thể ấm lạnh. Lục Thanh bật cười, nhìn cô nói: "Đúng là mình có nói như thế nhưng thật chất mình không yêu anh ta. Mọi thứ cậu thấy đều là ép buộc, mình không có cách nào phản kháng. Nếu được mình cũng chết đi cho nhẹ lòng, ở những nơi như thế này cho dù có về lại quê hương cũng bị người ta chế giễu."

Kỳ Thái Quyên vội lấy tay bịt miệng cô ấy lại, lắc đầu từ chối. An ủi cô ấy vài lời: "Tiểu Thanh mình không cho phép cậu nói ba lời nhảm nhí biết chưa. Chưa biết tương lai ra sao mà cứ nghĩ đến việc tự sát để giải thoát? Trên đời còn nhiều thứ chúng ta tìm hiểu học hỏi, không phải cậu nói sau này sẽ kiếm thật nhiều tiền để cùng mình đi du lịch khắp thế giới sao? Mới đây mà cậu đã quên rồi? Lục Thanh vui vẻ hoạt bát, lạc quan ngày thường đâu rồi?

Hơn nữa Tiểu Thanh cậu không cần để ý lời nói xung quanh, chúng ta sinh ra là để sống chứ không phải đồ vật để hài lòng con người. Như vậy dù người khác có nói gì hay chỉ trích thì cậu cũng đừng quan tâm. Hãy nhớ chó sủa khi gặp người lạ mà!"

Lục Thanh bật cười thành tiếng, kéo tay cô trên miệng mình xuống, gật đầu tán thành những thứ cô nói. Mới có một chút khó khăn mà đã từ bỏ thì như vậy là không được. Cuộc sống của mình sao phải làm hài lòng người đời, nhưng cô ấy suy ngẫm một chút rồi nói:

"Chúng ta làm về nghệ thuật, nên rất khó để sống theo cách mình muốn. Nói thì đơn giản nhưng làm mới khó, cậu nghĩ xem cũng có rất nhiều người phải làm hài lòng người khác để thăng tiến vượt bậc đấy thôi. Chỉ là chúng ta khác bọn họ, từ nhỏ sống trong nhung lụa không lo nghĩ về tiền bạc, còn họ phải làm việc ngày đêm cũng vì đồng tiền. Nên nhiều lúc phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, nếu không khó tồn tại trong đời sống khắc nghiệt này."

"Làm người cũng khổ thật. Thật ra thì, mình đã cố gắng để không than vãn bất kỳ điều gì trong suốt quá trình mình đang đi. Nhưng có đôi lúc mình cảm thấy tủi thân vô cùng."

Lục Thanh mỉm cười dịu dàng, gật đầu với cô ghé sát ôm cô vào lòng. Đau chứ, có lúc nhiều thứ còn đau hơn như thế nhiều. "Thái Quyên cậu yên tâm, mình sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến tương lai của mình đâu. Cũng biết bao người không còn nhưng vẫn sống vui vẻ hạnh phúc thôi."

...

Bắt đầu trời cũng tối dần, sương mù cũng bắt đầu dày hơn. Đêm đến càng lúc càng lạnh. Người đàn ông nằm bên cạnh cô như tảng băng không tan, cô cảm giác cơn lạnh này phát ra từ người đàn ông bên cạnh. Kỳ Thái Quyên kéo chăn lên cao, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

"Tưởng Lạc đến đây." Cô bé khoảng chừng mười tuổi vừa chạy vừa quay đầu lại gọi.

Cậu nhóc vui vẻ cầm chong chóng chạy đến, miệng không ngừng gọi tên cô bé, "Thái Quyên... Thái Quyên, chạy chậm thôi."

Hai người cùng vui đùa trên đồng ruộng lúa vàng, chim sẻ đậu trên những cành cây gần đó hót líu lo. Dưới ánh nắng mặt trời nhấp nhô qua những tán lá xanh mướt, cảnh sắc thiên nhiên trở nên như một bức tranh sống động, tựa như một biểu tượng của sự tươi mới và sức sống.

Cùng với đồng lúa nặng trĩu ngả vàng, xen lẫn mùi thơm lúa gạo. Cậu bé cùng cô bé chạy nhảy muôn nơi, Tưởng Lạc nhanh chân bước đến ôm chầm Kỳ Thái Quyên, nói: "Thái Quyên sau này lớn lên mình nhất định sẽ cưới cậu."

Kỳ Thái Quyên lúc đó mới mười tuổi, nhỏ nhắn ngây thơ cho là thật. Vui vẻ dơ chong chóng trước mặt cậu bé, đôi môi nhỏ hỏi: "Cậu nói thật không?"

"Thật!"

Nhưng biến cố ập đến, cảnh vật xung quanh đang tươi đẹp bổng chốc hoá mây đen. Gió nổi lên ngày một lớn tiếp theo là một cơn mưa xối xả ào ào rơi xuống, nước ngập tới đầu gối bọn trẻ, mọi người xung quanh bảo chạy đi nhưng chúng đứng im như tượng. Sấm chớp đánh một cái sáng cả vùng bầu trời, gió mạnh hơn, nước mưa đã kéo Tưởng Lạc đi bất chợt cho dù Kỳ Thái Quyên có níu chặt tay.

"Tưởng Lạc đừng buông tay mình...Nắm chặt lấy... nhất định không được buông..."

Sấm sét "đùng đùng" réo lên liên tục, Kỳ Thái Quyên một tay nắm giữ cành cây bên cạnh một tay nắm chặt Tưởng Lạc. Dù rất cố gắng nhưng đối với sức trẻ con sao có thể đấu lại với cơn giận dữ của mẹ thiên nhiên, cuối cùng cũng buông tay nhau ra.

"Khônggggg...đừng mà... Tưởng Lạc.." Cô bé ấy gào thét trong vô vọng, cậu bé kia đã bị nước lũ cuốn trôi trong nháy mắt không thấy người đâu.

Đau đến xé tim gan, người từng hứa sẽ ở bên cô bé, từng hứa sẽ cùng đi hết quãng đời còn lại. Tưởng Lạc cũng đã nói với Kỳ Thái Quyên sẽ cưới cô bé, ấy vậy mà chỉ phút chót mọi thứ đã tan biến. Mọi lời nói, mọi lời hứa đều không thực hiện được.

Kỳ Thái Quyên mong đây chỉ là lời nói dối, chỉ là lời trêu ghẹo của Tưởng Lạc. Mong chờ cậu bé trở về nhưng không có kết quả, sau trận lũ kinh hoàng của ngày hôm đó, khiến hàng trăm người thiệt mạng cùng với gần một nghìn người bị thương. Kỳ Thái Quyên cũng nhờ mọi người hỏi thăm cậu bé tên Tưởng Lạc nhưng cuối cùng chỉ nhận lại cái lắc đầu.

Tình yêu của trẻ thơ vừa mới chớm nở ngay sau đó liền dập tắt. Sao lại có mưa giông? Cơn lũ khủng khϊếp năm đó đã cướp đi biết bao nhiêu sinh mạng, nhiều người mất người thân bố mẹ, người mất chồng mất vợ, còn vô số đứa trẻ mồ côi cha mẹ. Vùng nông thôn bình thường, sống yên tĩnh lặng bây giờ chỉ còn tang lễ. Nhà nhà đều khóc, sự việc xảy ra nhanh rồi cũng kết thúc trống vánh.

Kỳ Thái Quyên: "Tiết thay những lời nói được nhưng không làm được!"

~hết chương 22~