Cùng Anh Ngắm Mặt Trời Mọc

Chương 20: Trêu chọc

Mới tờ mờ sáng, vừa mở mắt ra cô thấy anh đang thu xếp đồ đạc. Cô ngồi thẳng dậy, nhìn anh không chớp mắt, dõi theo hành động của anh. Quần áo được xếp gọn gàng, chớp mắt căn phòng này đã trống trãi.

"Dậy rồi thì thu dọn đồ đi." Anh nói.

Cô ngồi trên giường thẩn thờ, thấy anh nói cô mới bắt đầu dọn quần áo. Mà chẳng có gì, đồ đạc cô chỉ có vài cái nên sắp xếp rất nhanh.

Chốc lát, tất cả được xử lý ổn thỏa, mọi người lên xe đến địa điểm mới. Vừa lúc nãy cô bị anh đánh thức dậy hơi sớm, nên bây giờ trên xe cô vừa mệt vừa buồn ngủ. Không cần nói, cô nhắm mắt nghỉ ngơi không biết trời trăng gì, nghiêng đầu lâu trong thời gian dài cộng thêm xe đi gồ ghề mới nhức mỏi khắp cả người.

Chẳng cần anh cho phép, cô đã gối đầu lên vai anh ngủ ngon lành. Ngô Trường Vũ im lặng một hồi, liếc nhìn người bên vai mình, xe dồng lên dồng xuống cô bực mình tỉnh giấc. Đang mơ đẹp mà tại xe dồng mà tất cả tan biến hết, cô liếc xéo tên tài xế.

Bây giờ đến đấy cũng mất khoảng thời gian khá xa, cô nhìn thấy có vẻ không mất tức giận hay bất kỳ phản ứng nào nên ngã đầu lên vai anh ngủ tiếp, anh cũng chẳng xua đuổi.

Trên đường đi đều là rừng rậm cỏ cây, lúc lâu đã đến nơi. Đột nhiên xe phía trước phanh gấp, Ti không kịp phản ứng, nên xe va chạm vào đuôi xe phía trước. Cú va chạm ấy, việc đầu tiên anh làm là giang hai tay bảo vệ cô, gật mình tỉnh giấc thì anh tay chạm ngực mình, cô hiểu lầm đánh vào tay anh.

"Buông ra, định nhân lúc tôi ngủ mà sàm sỡ tôi à."

Anh nhìn cô, bỏ tay xuống. Anh nói: "Em có chỗ nào hấp dẫn mà tôi sàm sỡ." Xong rồi anh mở cửa xe đi ra ngoài, trước khi bước xuống anh không quên ngừng lại nói: "Lép như trái nho mà cứ nói..."

Kỳ Thái Quyên nghe xong mà tức xì khói, vội sờ mó cơ thể mình. Tức giận hét lớn. "Yaaa...tên điên...Ngô Trường Vũ..anh đúng là tên biếи ŧɦái..."

Hằng học xuống xe, đóng cửa thật mạnh. Vừa nãy anh đang chê mình lép ư? Cô không ngờ anh lại nói vậy, bật cười mỉa mai. "Thế mà tối qua mày mơ tưởng anh ta. Khùng quá hết thuốc chữa rồi, cứ chờ đó đi Ngô Trường Vũ. Tôi nhất định... nhất định..."

Phía sau có người gọi: "Thái Quyên..."

Nghe như ai gọi tên mình, cô quay đầu lại nhìn. Còn ai vào đây, thì ra là Lục Thanh. Thấy cô ấy đi lại, miệng cười nói: "Sao cậu lại ở đây?"

Lục Thanh bực mình nói: "Ai biết, đêm qua đang ngủ cái sáng dậy thấy mình ở đây. Cậu nói xem, có bực mình không?"

Kỳ Thái Quyên không biết nói gì hơn, cười ha hả. Đúng lúc Ngô Trường Vũ đi đến, Lục Thanh giờ đây mới có dịp chiêm ngưỡng nhan sắc của anh, khôi ngô tuấn tú như vậy mà trước giờ cô ấy không để ý. Cho dù anh đã đi xa nhưng cô ấy vẫn vươn mắt nhìn theo.

"Nè, cậu nhìn gì đó. Thích anh ta ư?"

Lục Thanh không dấu được sự háo hức, nắm tay cô lắc lư không ngừng. Cô quýt xéo nhìn Lục Thanh, cái độ mê trai của cô ấy đã đạt đến mức thượng thừa rồi. Cô trấn tĩnh cô ấy đứng im, nói.

"Ai da, bộ cậu lên cơn à. Có cần đến bệnh viện không?"

Lục Thanh liếc nhìn cô, nói: "Cậu mới lên cơn ấy." Cô ấy đặt tay lên vai cô, miệng cười nói: "Anh ta đẹp trai đấy chứ. Nè Thái Quyên, ngày ngày cậu ở cạnh anh ta có..." Ngón tay cô ấy chỉ xuống trái tim của Kỳ Thái Quyên, trêu chọc tiếp: "Chút gì rung động không? Chứ là mình chắc thích anh rồi đấy."

Kỳ Thái Quyên đánh vào tay cô ấy, nhớ lại chuyện mới nãy mà bực mình, cô nói: "Anh ta là người yêu của mình!" Cô ngắt lời, vừa nhận ra mình nói gì đấy không đúng nên nói lại. "Không phải...anh ta là người cực kỳ... cực kỳ đáng ghét. Mình muốn xé xác anh ta mà chưa có cơ hội đây..."

Lục Thanh hốt hoảng, vịnh chặt vai cô, há to miệng. Nói: "Anh ta là người yêu cậu? Thật không vậy? Gu cậu mặn thế...?"

"Lục Thanh cậu nói cái gì vậy?" Cô đánh cô ấy một cái.

Ngón tay lắc lư một chút, Lục Thanh cười cười nói: "Mình không nghe lầm đâu. Anh ta và cậu tiến triển được bảo lâu rồi?"

"Cậu nghe lầm rồi."

"Hơ...cậu đừng ở đấy mà dụ mình, mình chưa già nhá... nhìn này...tai còn thính lắm. Có nói hay không?"

Kỳ Thái Quyên nhìn Lục Thanh, đảo mắt xung quanh thử, không có ai gần đây mới lên tiếng. "Hồi mình và anh ta lần đầu gặp nhau. Lúc đó anh ta nổi điên lên ép mình làʍ t̠ìиɦ nhân của anh ta."

Lục Thanh bịt chặt miệng, cười lớn. "Lúc đó hai yêu nhau luôn, đừng nói anh ta yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên đấy nhé? Ôi trời, cô Thái Quyên đây không ít người theo đuổi đấy. Mà lại chọn một người...ờm không nói sẽ tốt hơn, nếu không cậu xót người yêu lại đánh mình."

"Cậu điên à, anh ta mà vừa nhìn mình mà yêu liền sao? Nếu thật mình chết cho cậu coi."

"Sao không được, ai rồi cũng gặp định mệnh của đời mình mà. Có khi lúc gặp cậu đã trúng tiếng sét ái tình rồi không chừng." Nói xong cô ấy haha.

Kỳ Thái Quyên bất lực im ru, bên cạnh Lục Thanh không ngừng cười. Cô chỉ biết che mắt cho bớt ngại, vậy mà cô ấy vẫn mặt dày nói tiếp: "Lúc đó anh ấy nói. Thái Quyên, đây là lần đầu tiên anh gặp được mỹ nhân như em. Anh đã thích em rồi, làm người yêu anh nhé? Có đúng không?"

Cô ngượng cười nhe răng, liếc nhìn cô ấy. Biểu cảm chê ra mắt những lời nói Lục Thanh vừa thốt ra. "Nếu mà anh ta nói như cậu á hả. Mình chống hai tay dưới đất đi cho cậu coi."

"Vậy thì tôi toại nguyện cho em." Anh từ đâu xuất hiện.

Hai mắt cô bất ngờ thấy rõ, Lục Thanh không thể không nhịn cười. Anh vừa đi đến lại thốt ra. "Thái Quyên, đây là lần đầu tiên anh gặp được mỹ nhân như em. Làm người yêu anh nhé?"

Lúc bấy giờ, Lục Thanh không nhịn được nữa, ôm bụng cười lớn. Kỳ Thái Quyên nhìn cô ấy không ngừng cười như kẻ điên, xấu hổ không biết dấu mặt đi đâu. Ánh mắt hình viên đạn nhìn anh, cô nhìn anh muốn lồi con mắt ra. Hai người đang nói chuyện ngon lành, thì đâu ra tên này phá nát không khí.

"Thái Quyên, cậu mau chóng tay xuống đất đi đi. Mình đang mong chờ đây."

"Cậu..."

Kỳ Thái Quyên tức giận trừng mắt về phía anh, vậy mà anh bình thản nhún vai bỏ đi. Cô trố mắt nhìn bóng lưng anh, tức giận dậm chân tại chỗ. Lục Thanh nói thêm câu, "Như vậy cô tính là tỏ tình chính thức không?"

"Tỏ tình cái gì? Lời nói của tên điên đó mà cậu cũng tin ư?" Ngón tay xoay xoay thái dương.

Kỳ Thái Quyên dứt khoát xoay lưng rời đi, cô ấy vội đuổi theo, dọc đường Rina chặn lại. "Ya Lay tìm cô."

Lục Thanh thở dài, nói: "Tìm tôi làm gì? Nhưng bây giờ tôi không rảnh."

Rina không buông, lắc đầu. Lục Thanh biết nếu không nghe lời đường nào cô ta cũng tìm cách, chi bằng cô ấy nghe lời. Đành đi theo cô ta.

Rina đưa cô trước cửa phòng, bảo cô ấy tự vào còn mình rời mình. Lục Thanh vội gọi cô ta lại, đi đến trước mặt cô ta. "Chị Rina, chị...?"

"Cô muốn nói gì?"

Lục Thanh ngậm ngùi vài giây, rồi mới lấy can đảm hỏi: "Chị không ghen sao? Khi ngày ngày em gần ông ta."

Rina nghe xong chỉ cười, tưởng chuyện gì, cô ta đáp: "Tại sao tôi phải ghen? Anh ta gần ai thì liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ nghe lệnh làm thôi, còn những chuyện còn lại tôi chẳng thèm để ý."

"Vậy lúc đó...chị cầm súng..."

"À...chỉ là lúc đó tôi không thích ai nằm trên giường mình. Hơn nữa không có tôi anh ta còn rất nhiều phụ nữ, chẳng lẽ tôi ghen hết sao, đều quan trọng tôi không thích anh ta." Rina liếc nhìn cô ấy rồi rời đi.

"Khoang đã... mình hỏi làm gì? Đâu phải việc của mình." Rồi cô ấy mở cửa đi vào trong, bên trong căn phòng nồng nặc mùi rượu rồi còn có cả thuốc lá.

"Tìm tôi có chuyện gì?"

Ya Lay bỏ ly rượu xuống bàn, đứng dậy bước đến chỗ cô ấy. Hai người đứng sát gần nhau, có thể nghe rõ hơi thở của đối phương. Hắn nhấc bổng cô ấy lên đi phía giường, cô ấy lúc đầu có hơi bất ngờ nhưng phản ứng đầu tiên không phải phản kháng mà là tựa đầu vào vai hắn, khoát tay ôm chặt cổ hắn. Không như những lần trước quăng xuống giường, lần này cô thấy hắn nhẹ nhàng hơn nhiều.

Trong phòng tối om, nhưng cô ấy có thể thấy người đàn ông kia cởi từng nút áo. Lục Thanh vội né đi ánh mắt người kia, hắn ta đè nằm lên người cô ấy, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc. Cúi xuống hôn lên môi cô ấy, Lục Thanh phối hợp nhịp nhàng, choàng tay qua cổ hắn, cùng hắn hòa hợp thành một.

Kỳ Thái Quyên thấy Ngô Trường Vũ thì mất hứng, nhưng anh chỉ trỏ đi theo mình. Cô hết cách, lên đến trên lầu, cô thấy cửa phòng kia hé mở. Cô hỏi: "Vũ, đây là phòng ai vậy?"

Ngô Trường Vũ liếc mắt nhìn, trả lời. "Chắc của Ya Lay, nhưng chúng ta đâu ở tầng này, chúng ta ở tầng trên."

Kỳ Thái Quyên tốt bụng định đóng cửa giúp, đến gần thì nghe "um~ a~ ưm~ nhẹ lại~ a~" không ngớt. Không tự chủ được mà rón rén đi tới. Nhìn qua khe cửa, hình ảnh trước mắt khiến cô nhất thời kinh ngạc, đưa tay lên che miệng.

"Làm gì mà dữ vậy? Không biết người phụ nữ trong đó có chịu nổi không." Cô lắc đầu đóng cửa hộ họ, nhưng cô đâu biết người phụ nữ trong đó là...

~hết chương 20~